Chương 6

Ha ha, bởi vì Yêu Cốt trước giờ trộm đồ vật đều xem tâm tình, trộm đồ vật đều vô cùng kỳ quái, có đoạn thời gian bởi vì chế độc mà chuyên môn trộm áσ ɭóŧ của nữ nhân.

Trong thời gian đó, giá cả áσ ɭóŧ trong thành tăng cao kỷ lục, thậm chí còn có chế y phường đem Yêu Cốt trở thành thần tài mà cúng bái.

Dưới hoàn cảnh đó, Yêu Cốt liền luyện được một thân bản lĩnh, mặc dù hiện tại thân thể này có chút yếu đuối, nhưng muốn xử lý hai tên tiểu hòa thượng này vẫn dễ như trở bàn tay.

Nhìn hai tên gia hỏa trụi lủi trong ao, Yêu Cốt cười xấu xa, không chỉnh bọn họ ác một chút thì Yêu Cốt đều cảm thấy có lỗi với chính mình!

Một lát sau, chùa chiền liền phát ra đủ loại kinh hô, mà Yêu Cốt lại nằm ở trên giường, vô cùng hưởng thụ nghe hỗn loạn ở bên ngoài, bên môi gợi lên một đường cong nham hiểm.

Ngay cả Diêm Vương cũng sợ hãi khi thấy nàng mà nàng lại không trừng trị được đám hòa thượng này? Tất nhiên còn có mẫu thân danh nghĩa kia!

Yêu Cốt cười âm trầm, Yêu Cốt trở về, thù mới nợ cũ phải trả đủ!

Những người kiếp trước nợ nàng, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Làm việc xấu xa gì thì giờ nhận quả báo đi thôi!

Phòng thiền ở đây tương đối đơn sơ, nhưng Yêu Cốt đã tiếp xúc với nhiều hoàn cảnh đặc biệt hơn. Tính ra thì nơi này cũng không tệ lắm, Yêu Cốt lăn lộn nửa ngày rốt cuộc cũng nằm xuống giường, cả người ngủ say bất tỉnh.

Trong lúc ngủ mơ, Yêu Cốt tựa hồ đi vào một không gian như thế ngoại đào nguyên xa hoa lộng lẫy, sơn thủy điền viên, còn có một phòng cỏ tranh, tương tự như thảo dược phòng của nàng ở tu chân đại lục.

Yêu Cốt sờ sờ cằm, híp mắt lại, sau đó nâng tay lên, nhìn chiếc nhẫn ngọc màu đen phong cách cổ xưa trên tay nàng.

Chiếc nhẫn ngọc màu đen này là nàng trộm được trên người Diêm Vương trước khi bị hắn đưa tới nơi này. Vốn dĩ Yêu Cốt cho rằng nàng chiếm được đồ tốt của Diêm Vương, nhưng sau đó phát hiện Diêm Vương cũng đâm nàng một dao, gửi nàng về hiện tại!

"Chiếc nhẫn mà Diêm Vương mang theo bên người hẳn là không phải vật phàm."

Yêu Cốt phát hiện chiếc nhẫn ngọc màu đen này hàn khí tương đối nặng, nhưng khi đeo vào tay thì lại có vẻ mát lạnh, xúc cảm cũng không tệ lắm, không có cảm giác lạnh thấu xương.

Nàng chết hai lần, xuống âm phủ, còn chơi xuyên không, thậm chí nhìn thấy đủ loại kỳ ảo trong thế giới tu chân. Cho nên nàng đi tới không gian này cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhiều nhất là có chút tò mò vì sao chính mình lại xuất hiện ở đây. .

Mà khi Yêu Cốt thật sự bước vào trong viện phòng cỏ tranh, nhìn thấy cỏ cây hoa lá trong sân phòng cỏ tranh thì lập tức không bình tĩnh nổi!

“Trời ơi! Mình hoa mắt rồi ư?”

Yêu Cốt nhìn đình viện trước mặt, hoàn toàn trợn tròn mắt, người bình thường tới nơi này khả năng chỉ cho rằng đám hoa cỏ này thật xinh đẹp, ngày thường rất hiếm khi thấy. Thế nhưng họ lại không biết sức hấp dẫn của đám hoa cỏ này.

“Khó trách bỉ ngạn hoa trong địa phủ chỉ còn vài cọng, hóa ra đều bị Diêm Vương giấu đến nơi đây, ha ha, lúc này hắn có được tính là tiền mất tật mang không?”

Yêu Cốt tham lam nhìn bỉ ngạn hoa, cười to thành tiếng.

Lúc trước khi đi ngang qua cầu Nại Hà cũng chỉ thấy lác đác vài cọng bỉ ngạn hoa, Yêu Cốt thật sự nghĩ rằng bỉ ngạn hoa sắp tuyệt chủng. Lúc đó trong lòng còn có chút tự trách, chính mình lúc trước xuống tay có phải hay không quá độc ác

“Có cần phải cười đáng khinh như thế không?”

Trong lúc Yêu Cốt đang không hề tiết tháo ngửa mặt lên trời cười to, có một thanh âm buồn bực sâu kín truyền từ phía sau đến.

Yêu Cốt cảm thấy nhiệt độ sau lưng giảm xuống rất nhiều, có chút lạnh, vừa quay đầu liền nhìn thấy người mang theo mặt nạ nửa mặt, nửa bên mặt đẹp đến làm cho nhân thần cộng phẫn, làm cho người thèm nhỏ dãi, nhưng biểu tình lại thập phần ưu tư, ngoài Diêm Vương ra thì còn ai vào đây!