Chương 7

Khi Yêu Cốt vừa nhìn thấy Diêm Vương, nàng dừng lại một chút, ngay sau đó bên môi hiện lên một nụ cười làm người ta cảm thấy âm trầm khủng bố.

“Diêm Vương đại nhân thân ái, ngươi tới thật đúng lúc.”

Nghe được giọng điệu đầy ẩn ý kia, Diêm Vương liền cảm giác không ổn, nhớ tới những việc hắn đã làm trước kia, Diêm Vương có chút buồn bực, hắn đã cố hết sức đề phòng Yêu Cốt, kết quả vẫn để Yêu Cốt trộm được Thông Linh Nhẫn trên người.

Nếu là đồ vật bình thường cũng liền thôi, nhưng Thông Linh Nhẫn này trăm triệu không thể mất đi, kia nhưng là đồ vật hắn bảo bối nhất.

Sớm biết như thế, hắn sẽ không bởi vì nhất thời đùa giỡn mà ném Yêu Cốt trở lại Thiên Triều Quốc, thất sách quá. Hiện tại hắn muốn lấy lại Thông Linh Nhẫn, giống như khó khăn có chút lớn

Diêm Vương trong lòng suy tính một chút, sau đó hắn nở một nụ cười hắn cho là đẹp trai với Yêu Cốt, hơi ngẩng đầu lên một chút, cho Yêu Cốt thấy sườn mặt đẹp trai nhất.

“Một ngày không thấy như cách ba thu, bổn tọa nhớ ngươi, Yêu Cốt.”

Biểu cảm thâm tình chân thành cùng giọng nói từ tính kia tức khắc làm Yêu Cốt nổi da gà rơi đầy đất, Yêu Cốt theo bản năng xoa xoa cánh tay, giật giật khóe miệng.

“Ngươi ở địa ngục lâu như vậy, hẳn là biết đám nam nhân có ý đồ với ta ở tu chân đại lục đều có kết cục gì, ngươi chắc sẽ không đi theo vết xe đổ của bọn họ chứ?”

Diêm Vương nghe xong, khóe mắt run lên vài cái, hai tay đặt ở phía trước theo bản năng lùi ra phía sau một chút. Hắn không quên rằng nữ nhân trước mặt này không phải là người lương thiện gì, siêu cấp biếи ŧɦái và lưu manh.

Những lời nói của Yêu Cốt nhưng đã phát huy tác dụng, Diêm Vương cũng không lại khoe khoang dở hơi nữa mà trở nên nghiêm túc lên.

"Thông Linh Nhẫn trên tay ngươi có chút quen mắt, hình như là thuộc về bổn tọa."

Yêu Cốt nhướng mày, đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn ánh màu đen trên ngón tay, hóa ra chiếc nhẫn này được gọi là Thông Linh Nhẫn.

“Ngươi nói cái nhẫn này là của ngươi, có chứng cứ gì?”

“Này...Này nhá...”

Diêm Vương chỉ vào Thông Linh Nhẫn nửa ngày, có chút không nói nên lời, hắn còn chưa ký khế ước thành công với Thông Linh Nhẫn, hồn ấn của hắn cũng không khắc trên Thông Linh Nhẫn, thật sự không có biện pháp nào chứng minh.

“Không có chứng cứ, vậy ta cướp đoạt công khai nha.”

Diêm Vương hít sâu một hơi, hắn là Diêm Vương mà bị người ta nói cướp đoạt là cướp đoạt, quả thực chính là sỉ nhục nhân cách của hắn!

Không đúng, là quỷ cách!

“Tuy rằng ta không có cách nào chứng minh chiếc nhẫn này là của ta, nhưng ta biết chiếc nhẫn này có tác dụng gì. Cái gọi là Thông Linh Nhẫn, chủ yếu chính là có thể thông linh, trong địa ngục có những hồn phách tạm thời không thể an bài, đều bị ta đặt ở Thông Linh Nhẫn, ngoài ra Thông Linh Nhẫn còn có không gian riêng, có thể gieo trồng bất kỳ loại thiên linh địa thảo khó nuôi nào.”

Dựa vào những gì hắn nói thì có vẻ Thông Linh Nhẫn rất hữu dụng, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy vô dụng. Yêu Cốt này, hẳn là sẽ không nhất quyết chiếm đoạt đâu nhỉ?

Yêu Cốt nghe Diêm Vương miêu tả tác dụng của Thông Linh Nhẫn, trong đầu lại nhanh chóng hoạt động, Diêm Vương cho rằng nói bâng quơ như thế thì nàng không thể nắm bắt được trọng điểm. Nếu thật sự đơn giản giống như những gì Diêm Vương nói, hắn cũng không đến mức tự thân tới tìm nàng muốn lấy lại Thông Linh Nhẫn này.

“Thì ra là thế, như vậy những hồn phách mà ngươi nói đang ở đâu? Sao ta không thấy được?”

Yêu Cốt giống như chỉ là có chút tò mò mà thôi, Diêm Vương thoáng quan sát Yêu Cốt, thấy nàng không có bất kỳ tâm tư tham lam nào mới thầm kín mở miệng.

“Những hồn phách đó đã là du hồn, làm sao có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bọn họ đều bị nhốt trong một tầng không gian khác, ngăn cách với bên này.”

Nét mặt của Yêu Cốt bình tĩnh, bàn tính nhỏ trong lòng cũng đã bắt đầu tính toán. Diêm Vương nói càng bình tĩnh, Thông Linh Nhẫn này liền càng trân quý, Yêu Cốt nàng là ai, làm sao có thể bởi vì Diêm Vương nói nàng không thể nhìn thấy những hồn phách đó, còn có không gian này không thể khế ước mà nàng liền ngoan ngoãn đem Thông Linh Nhẫn trả cho hắn được!