Chương 9

Trọng sinh một lần, lại một lần nữa tới nơi này, Yêu Cốt nếu không chỉnh chết tên Hoa hòa thượng này thì thật sự thực xin lỗi danh hào độc y của nàng.

Yêu Cốt dụi dụi mắt, bộ dáng dường như còn buồn ngủ, từng bước một chậm rãi đi tới cửa phòng, mở ra cửa phòng liền nhìn thấy ngoài cửa có rất nhiều hòa thượng, một mảnh đầu trụi lủi, nhất thời cảm thấy cảnh tượng này có chút buồn cười.

“Sư phụ? Có chuyện gì sao?”

Yêu Cốt nhỏ giọng hỏi, thoạt nhìn thật giống như vừa tỉnh dậy.

“Nạp Lan Yêu Cốt, ngươi dám bất kính với sư huynh, mưu đồ hủy hoại danh dự của chùa Phúc Duyên ta, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi chúng ta có chuyện gì, quả thực mặt dày vô sỉ! Sư phụ, ta đã nói rồi, người kì quái như vậy không thể nhận vào. Hiện tại mọi người nhìn xem, hắn vừa tới liền gây ra chuyện lớn như vậy.”

Không đợi Hoa hòa thượng mở miệng, một tên hòa thượng dáng người cường tráng bên cạnh đã lên tiếng trước, Yêu Cốt nhận ra hắn, hắn là nhị sư huynh của chùa Phúc Duyên này, pháp hiệu Vô Năng.

Không phải cố ý gây cười, mà là hắn thật sự được gọi là Vô Năng, cũng bởi vì pháp hiệu này mà ngày thường Vô Năng không thích nhất bị người khác gọi pháp hiệu của hắn, các sư đệ cũng chỉ có thể gọi hắn là nhị sư huynh.

Yêu Cốt chớp mắt nhìn Vô Năng: “Vô Năng sư huynh, ta vẫn luôn ở trong phòng, nếu không phải các ngươi tiến đến thì ta còn chưa tỉnh lại được đâu, làm sao có chuyện mưu đồ hủy hoại danh dự của chùa Phúc Duyên được?”

Vô Năng sư huynh nghe thấy Yêu Cốt gọi hắn Vô Năng, tức khắc sắc mặt tối sầm. Nơi này ngoại trừ người có cấp bậc sư phụ, cho dù là đại sư huynh cũng sẽ không gọi thẳng pháp hiệu của hắn.

Giờ phút này khi nghe thấy Yêu Cốt gọi hắn như thế, Vô Năng tức khắc ngước mắt lên, nhưng không thể dễ dàng phát điên trước mặt sư phụ, đành phải tìm phiền toái khác cho Yêu Cốt.

“Vô Nhân Vô Duyên, hai vị sư đệ đã nói là ngươi… cởi hết quần áo rồi ném bọn họ vào trong ao, còn cố ý tìm tới nữ khách hành hương, phá hoại thanh danh của chùa Phúc Duyên chúng ta, chuyện này, ngươi có giải thích gì không?”

Vô Nhân Vô Duyên mà tên nhị sư huynh Vô Năng này nhắc tới chính là hai tên hòa thượng lúc trước phụ trách đưa Yêu Cốt về phòng, tên có giọng nói như vịt đực kêu Vô Nhân, tên kia thì kêu Vô Duyên.

Biểu cảm trên mặt Yêu Cốt thực thích hợp, không giống như đang nói dối: “Ta cởi hết quần áo của bọn họ? Vô Năng sư huynh, ngươi có chứng cứ gì có thể chứng minh. Tuy rằng ta mới tới đây, nhưng ngươi cũng không thể bởi vì ta là người mới mà ức hϊếp ta, đổ hết sai lầm của bọn họ lên người ta.”

Hoa hòa thượng cũng cảm thấy những gì Yêu Cốt nói có lý, vừa rồi khi Yêu Cốt hôn mê trên mặt đất, là do Vô Nhân Vô Duyên hai người nâng đi, quả thực không giống người có thể làm ra loại chuyện này.

Yêu Cốt tiếp tục mềm yếu nói: “Vô Nhân, Vô Duyên, hai vị sư huynh đưa ta đến đây thì liền rời đi, trong lúc ta hôn mê dường như mơ hồ nghe thấy bọn họ nói cái gì trời nóng, muốn tắm rửa linh tinh, cái khác thì ta thật sự không rõ ràng lắm.”

Lời nói thực khéo léo, nhưng trong câu nói lại dẫn dắt suy nghĩ của mọi người, quả nhiên tất cả mọi người có chút hoài nghi. Có khả năng là hai tiểu sư đệ thật sự quá bướng bỉnh, bởi vì trời nóng mà đi tắm rửa, sau đó không cẩn thận bị nữ khách hành hương nhìn thấy, nhất thời hoảng loạn mới đẩy trách nhiệm sang người mới.

“Ngươi đừng vội già mồm át lẽ phải, người xuất gia chúng ta cũng không nói dối, Vô Nhân Vô Duyên hai vị sư đệ ngày thường thực ngoan ngoãn hiểu chuyện, không có khả năng làm ra loại chuyện này, bọn họ nói là ngươi ném hai người bọn họ vào nước ao, vậy nhất định là ngươi!”

Vốn dĩ Vô Năng cũng không muốn gây khó dễ cho Yêu Cốt, nhưng ai kêu Yêu Cốt gọi pháp hiệu của hắn, trong lòng Vô Năng ghi hận Yêu Cốt, lúc này đương nhiên muốn nói một câu giúp đỡ Vô Nhân Vô Duyên.