Chương 4

Tống Yên nhếch môi cười, lập tức đi tới, chủ động nhận lấy một tờ rơi.

Triệu Tiểu Tiểu thấy cô đến, mặt mày hớn hở, "A... Chị thật sự tới rồi.”

“Gọi dì đi." Tống Yên nghiêm túc nhắc nhở.

“Dì..." Triệu Tiểu Tiểu đúng là thật sự ngoan ngoãn kêu một tiếng dì.

Tống Yên nghe xong, trái tim dường như run rẩy, cô hít một hơi, nói: "Công việc có mệt không?”

Triệu Tiểu Tiểu lại lắc đầu đáp, "Không mệt, để con mời dì uống trà sữa, dì lại đây khiến cho con vô cùng vui vẻ!"

Vì thế, Tống Yên vốn ban đầu tới đây với mục đích để cổ vũ cho cô ấy, ngoài ý muốn lại được uống trà sữa.

Tống Yên cười cười, vui vẻ nhận lấy ly trà sữa, tìm một chỗ ngồi bên cạnh cô ấy, thích ý gϊếŧ thời gian.

Thỉnh thoảng tầm mắt của cô sẽ rơi vào trên người Triệu Tiểu Tiểu đang tích cực làm việc, cảm giác này vô cùng giống cảnh đẹp ý vui, cô không nhịn được sẽ nhìn nhiều hơn hai lần, sau đó khi Triệu Tiểu Tiểu nhìn qua, cô cười lại, bình tĩnh nhìn về nơi khác.

Không biết tại sao, cô cứ ngồi mãi ở chỗ này cho đến tận sáu giờ, Triệu Tiểu Tiểu cởi mũ và tạp dề ra rồi đi tới chỗ của cô: "Dì, chúng ta đi ăn cơm đi, con có thể nghỉ ngơi được rồi.”

“Được, con muốn ăn gì?" Tống Yên cười hỏi.

Trong lầu bốn của trung tâm thương mại này đều chủ yếu bán đồ ăn, bởi vì thời gian Triệu Tiểu Tiểu nghỉ ngơi không nhiều lắm, cho nên hai người tìm nhà hàng chuẩn bị ăn một bữa ăn đơn giản.

“Lát nữa dì phải về rồi.” Tống Yên nhẹ nhàng nói.

Thật ra cô rất muốn ở bên cạnh Triệu Tiểu Tiểu lâu hơn một chút, không hiểu sao cảm giác tâm trạng rất sung sướиɠ, nhưng làm như vậy có vẻ rất kỳ quái, cho nên, cô vẫn nên mau chóng rời đi thì tốt hơn.

"Được, vậy lần sau chúng ta lại cùng nhau chơi... Dì ăn cái này đi ạ!" Triệu Tiểu Thuyết gắp cho Tống Yên một miếng đậu khô.

“Ừ... Con cũng ăn đi.” Tống Yên nhìn trong bát có nhiều đậu khô, trong lòng cực kỳ mất bình tĩnh, rất ít người gắp đồ ăn cho cô, bỗng nhiên cô cảm giác, rất ấm áp.

Ăn xong bữa tối, sau khi tách ra với Triệu Tiểu Tiểu, Tống Yên cũng không vội trở về, mà đi dạo mấy cửa hàng, mua chút đồ, sau đó mới dẹp đường về nhà.

Cả hai chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường, nhiều lắm cũng chỉ là bạn bè.

Về đến nhà, trong lòng Tống Yên nghĩ đến quan hệ của hai người.

Trên bàn làm việc, bên trong một cái túi màu hồng nhạt chứa món quà nhỏ xinh cô đang định tặng cho Triệu Tiểu Tiểu, ngày hôm qua cô đã nhận quà từ đối phương, hôm nay cô tặng quà cho cô ấy, có qua có lại, rất bình thường.

Đầu tiên là cô ép buộc bản thân chuyên tâm làm việc một hồi, sau đó liếc mắt nhìn thời gian đã chín giờ rưỡi tối.

Triệu Tiểu Tiểu sắp trở lại rồi chứ? Đến lúc đó cô nên trực tiếp đi gõ cửa hay là…

Tóm lại, hiện tại Tống Yên không còn tâm tư để vẽ tranh nữa, ngồi ở trên ghế làm việc, lúc thì nhìn món quà nhỏ mình muốn tặng, lúc thì dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh ở bên ngoài, cảm giác mình có chút khẩn trương, thấp thỏm.

Cho nên cô đây là đang làm gì vậy? Vì một người hàng xóm mà lại cảm thấy như vậy sao? Cô chỉ mới quen biết người ta có một ngày thôi mà, nếu như cô cứ để ý tới đối phương như vậy, có phải rất không bình thường hay không?

Tống Yên cũng từng tự hỏi vấn đề này, tuy nhiên cô đã lập tức tiếp tục bỏ qua, đứng lên, đi rửa mặt rồi ăn mặc.

Sau đó soi gương, ừm, nhan sắc không tệ, có thể đi ra ngoài gặp người.

Nhưng mà nghe được bên ngoài một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, sau đó cô lại nghe cánh cửa bên cạnh mở ra rồi đóng lại, Tống Yên lại căng thẳng thần kinh, đứng ở nơi đó, không biết làm sao.

Bỗng nhiên đặc biệt lo lắng, không dám đi gặp Triệu Tiểu Tiểu, tuy rằng chỉ là tặng một món quà nhỏ cho đối phương, tuy rằng trước đó không lâu hai người còn cùng nhau ăn cơm, vừa nói vừa cười.