Chương 5

Hay là để hôm khác? Hôm nay cứ như vậy quên đi? Tống Yên bỗng nhiên muốn buông tha.

Nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy rất không cam lòng, cứ như vậy, đêm nay sẽ không gặp được Triệu Tiểu Tiểu, còn muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu và xinh đẹp của cô ấy, còn muốn nghe cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn của cô ấy mở ra khép lại, nhẹ nhàng và dịu dàng gọi cô một tiếng dì ơi…

Cho dù tùy tiện trò chuyện cùng với đối phương vài câu, vô tình nhìn vào mắt nhau vài lần, thì cô cũng sẽ cảm thấy rất thỏa mãn…

Chỉ là hàng xóm, bạn bè, có cần phải để ý tới mức như vậy không? Tống Yên lại tự hỏi mình, cảm giác mình càng ngày càng không đúng.

Cũng không muốn phản ứng với mình, hít sâu một hơi, mang theo lễ vật, mở cửa đi ra ngoài, sau đó gõ cửa nhà Triệu Tiểu Tiểu.

Qua một hồi lâu, Tống Yên cũng muốn chạy trốn, cửa mới chậm rãi mở ra.

Triệu Tiểu Tiểu đứng ở trong cửa, nhìn Tống Yên, cặp mắt đẹp mắt kia chớp chớp, đôi môi hồng hào khẽ nhếch, ngoan ngoãn và dịu dàng kêu lên: "Dì, dì còn chưa ngủ à?”

“Ừ..." Đầu óc của Tống Yên có chút trống rỗng, bởi vì Triệu Tiểu Tiểu lúc này rất quyến rũ.

Áo ba lỗ màu trắng trên người, bên trong không mặc áo ngực, dễ dàng nhìn thấy một cặp ngực tròn trịa với hai điểm lồi đáng yêu kia, phía dưới là một cái quần nóng màu hồng nhạt, hai cái đùi trắng bóng rất hấp dẫn.

Cây gậy thịt trong váy của Tống Yên thậm chí còn giật giật vì cô ấy.

Tuy nhiên rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, vội vàng đưa quà qua, nhìn con ngươi trong veo như nước kia, giọng nói run rẩy: "Tặng con, con mau đi ngủ đi, ngủ ngon…”

Cô đưa món quà ra, nói xong, cô xoay người rời đi, cũng mặc kệ Triệu Tiểu Tiểu ở phía sau nói cái gì.

Đóng cửa lại, Tống Yên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện đưa quà ra ngoài, cũng gặp được Triệu Tiểu Tiểu, còn nghe được đối phương nói chuyện.,

Hai điểm lồi trước ngực kia rất đáng yêu, cặp đùi trắng nõn mềm mại chắc chắn rất dễ liếʍ nhỉ?

Không đúng, cô đang suy nghĩ cái gì? Tống Yên lắc đầu, sau đó lại kinh ngạc nhìn xuống phía dưới, cây gậy thịt vừa rồi có một chút động tĩnh kia chẳng biết từ lúc nào mà đã dựng lên một cái lều lớn!

Hẳn là sau khi trở về thì nó đã cương lên rồi chăng? Chắc là Triệu Tiểu Tiểu không thấy được đâu nhỉ? Tống Yên lại không chắc chắn cho lắm đối với hai điều này.

"Cám ơn quà của dì, con rất thích!" Một lát sau, Triệu Tiểu Tiểu gửi tới một tin nhắn thoại.

Sau đó là một tấm ảnh, trong ảnh, trên cổ tay trắng nõn và tinh tế của Triệu Tiểu Tiểu có đeo một chiếc đồng hồ thông minh màu hồng nhạt, đây chính là món quà Tống Yên tặng cho cô ấy.

Lúc này Tống Yên đã tắm rửa xong, muốn đi ngủ, nhận được những tin nhắn này, điều trước tiên cô nghĩ chính là, cây gậy thịt kia quả nhiên là sau khi trở về mới chống lên nhỉ? Nếu không thì Tiểu Tiểu sẽ không làm như không có việc gì rồi tiếp tục nhắn tin với cô.

Đang muốn trả lời, Triệu Tiểu Tiểu lại gửi tới một tin nhắn: "Vừa rồi dì đi nhanh quá, con rất muốn chơi đùa với dì.”

Chơi? Cô ấy cho rằng cô là con nít hay sao? Tống Yên buồn cười lắc đầu, nằm ở trên giường, gõ chữ trả lời: "Chơi cái gì?”

"Chơi game, xem phim, chơi cái gì cũng được hết nha, dì thích chơi cái gì nào?"

“Cái gì cũng thích một chút." Tống Yên lại gõ chữ.

Tuy nhiên cô ấy cũng rất thích nghe giọng nói của Triệu Tiểu Tiểu, cô cứ bấm cho tin nhắn thoại của cô ấy gửi tới lặp đi lặp lại rồi nghe, lỗ tai kề sát vào ống nghe để nghe cho rõ ràng hơn, giọng nói kia ngoan ngoãn và dịu dàng vô cùng, thật sự rất dễ nghe, cho dù cô ấy có nghe đi nghe lại cả trăm lần cũng không thấy chán.