Chương 16: Huấn luyện thể năng

Chương 16: Huấn luyện thể năng

Tác giả: Lãnh Phong

Edit: Tử Đằng

Lam Phong nói rất nhiều thứ liên quan tới việc tu luyện cùng những chuyện xảy ra trên đại lục làm Vu Nại thấy đầu óc mình như bị bão hòa. Nhưng dù sao hắn cũng đã xác định rõ con đường đi của mình nên vẫn vui vẻ lắng nghe. Ngẫm lại có thể dùng tinh thần lực khống chế vật khác đánh người, như vậy thật sự rất bá đạo, chính là sát nhân vô hình trong truyền thuyết.

Buổi chiều bắt đầu tu luyện. Vu Nại nhìn hai cái thùng gỗ ở giữa sân, trên trán không khỏi hiện lên hắc tuyến, khóe môi hơi run rẩy, hắn có dự cảm không lành.

Ryan nhìn Vu Nại, tiến lên một bước: "Tiểu thiếu gia, hai tuần lễ này người huấn luyện thể năng nhé. Hiện tại ta làm mẫu cho xem một lần nè."

Vu Nại nhìn Ryan dễ dàng nhấc hai cái thùng gỗ qua một bên đổ đầy nước, sau đó xách lên chạy vòng vòng sân, hắn cảm thấy trước mắt bỗng hiện lên một mảng tăm tối.

Ryan thả thùng gỗ xuống, đứng lại nhìn Vu Nại: "Tiểu thiếu gia, đến lượt người."

Vu Nại biết chạy không thoát, hít sâu một hơi, thuận tiện xắn tay áo, đem ống quần kéo lên cao. Là một dũng sĩ chân chính phải có gan đối diện với thảm cảnh nhân sinh, có can đảm nhìn thẳng vào máu tươi tràn trề. Cố lên.

"Chờ chút." Phía sau lưng bỗng truyền đến thanh âm của Lam Phong. Vu Nại quay đầu lại, không biết y tới đây làm gì.

"Làm sao vậy?"

Lam Phong lấy ra hai cái túi, thoạt trông rất nặng, không biết bên trong chứa cái gì. Lông mày Vu Nại không khỏi nhảy nhảy vài cái.

"Lúc huấn luyện ngươi cột hai bao cát này vào chân." Lam Phong nói xong đem hai bao cát để dưới đất rồi xoay người ưu nhã rời đi.

Vu Nại ngây ngốc nhìn bóng lưng người kia. Không chờ hắn kịp cầm lên, Ryan đã xuất hiện ở trước mặt, trên tay lắc lắc hai bao cát: "Tiểu thiếu gia, bắt đầu thôi."

Vu Nại rốt cục cũng biết chạy với tốc độ ốc sên bò là như thế nào rồi. Hai tay mang theo hai thùng gỗ đầy nước, hai chân bị cột bởi hai bao cát, mỗi bước đi đều muốn dùng hết sức lực của hắn.

"Tiểu thiếu gia, ít nhất phải đi nửa vòng sân mới được dừng lại nha." Ryan ở sau lưng nói vọng theo. Vu Nại nghe vậy hai chân liền run lên, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Vu Nại nằm nhoài trên bàn không thiết cử động. Hắn cảm thấy cả người lúc này như bị tảng đá ngàn cân đè ở trên, ngay cả giơ tay nhấc chân đều không thể. Khó có thể tưởng tượng được, hắn cư nhiên cả buổi chiều đều phải cột hai cái bao cát mang theo hai thùng nước lớn đi vòng vòng sân.

Lam Phong xuống lầu thấy bộ dáng thừa chết thiếu sống của Vu Nại, mở miệng nói: "Đúc lại gân cốt là một quá trình thống khổ. Nếu như chút khó khăn này ngươi không vượt qua được, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện đó nữa."

Vu Nại nghiêng đầu nhìn y, mấp máy môi: "Ngày đầu tiên gặp vất vả là chuyện đương nhiên."

Lam Phong không nói nữa, dùng cơm xong tha Vu Nại tới đan phòng. Đây là lần thứ hai Vu Nại tới đây. Giữa phòng có một cái thùng gỗ lớn, Lam Phong ở một bên mở chốt, Vu Nại liền nhìn thấy một cái ống nối liền với thùng gỗ hiện ra, nước nóng theo đó chảy vào bên trong thùng.

Lam Phong đi tới bàn của mình, cầm qua một cái bình nhỏ, đem chất lỏng bên trong rót vào thùng gỗ. Mãi đến khi nước bên trong đổi thành màu xanh lam mới ngẩng đầu lên nhìn Vu Nại, chậm rãi mở miệng: "Cởi đồ."

Vu Nại theo bản năng nắm chặt cổ áo, vẻ mặt phòng bị nhìn Lam Phong: "Làm gì?" Suy nghĩ đầu tiên hiện ra là hắn sẽ không làm gay đâu.

Lam Phong nhìn phản ứng của Vu Nại, trên mặt không có biểu cảm gì, bất quả ngữ khí lại thật ôn hòa: "Dược này là ta cố ý luyện cho ngươi dùng, có tác dụng trợ giúp ngươi đúc lại gân cốt. Mỗi ngày tới đây ngâm mình nửa canh giờ, cho đến khi nào nước trong lại mới thôi."

À ra là vậy. Vu Nại gật đầu. Thế nhưng hắn cũng không muốn cứ như vậy mà thoát y trước mặt Lam Phong: "Cái kia, ngươi có bận gì thì cứ đi làm đi."

Lam Phong nhíu mày: "Lúc bắt đầu đại khái sẽ có chút không khỏe, không cần ta hỗ trợ sao?"

Vu Nại vội lắc đầu: "Không cần, tự ta làm được rồi."

Lam Phong cũng không nói gì, quay người ly khai. Nhưng y cũng không có đi xa mà đứng chờ ngay trước cửa chờ. Lam Phong nghĩ nghĩ gì đó, lấy ra một lá bùa, cúi đầu cắn ngón tay, dùng máu viết vài chữ sau đó dán lên cửa. Lá búa biến mất, mà Lam Phong hiển nhiên đã có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trong đan phòng.

Hết chương 16