Chương 17: Lọt hố

Chương 17: Lọt hố

Tác giả: Lãnh Phong

Edit: Tử Đằng

Thấy Lam Phong rời đi Vu Nại mới an tâm cởi y phục ngồi vào thùng. Một trận nước ấm xuyên thấu đến tận lỗ chân lông, mọi đau nhức ban ngày cũng vì thế mà đỡ hơn rất nhiều, hắn cảm thấy vui sướиɠ không thôi.

Từ từ hắn phát hiện da dẻ trên người mình cũng nhiễm phải một tầng xanh lam nhàn nhạt, nhắm mắt ngưng thần, tựa hồ có thể cảm nhận được một luồng khí tức ấm áp xuyên qua lỗ chân lông tiến vào cơ thể.

Ngửa mặt ngồi trong thùng gỗ, Vu Nại thoải mái đến mức muốn ngủ gục. Không biết qua bao lâu hắn phát hiện những mệt mỏi của buổi huấn luyện ban ngày đã không cánh mà bay, thậm chí còn cảm thấy tay chân mình có nhiều hơn vài phần khí lực. Nhìn lại nước trong thùng, màu xanh lam tựa hồ đã phai nhạt chút ít.

Đột nhiên Vu Nại nhận ra nước bên trong thùng tựa hồ có biến hóa, chất lỏng màu xanh lam giống như tăng nhanh tốc độ, ào ạt tràn đến. Mà khí tức ấm áp kia cũng tự nhiên trở nên lạnh lẽo, trực tiếp công kích xương cốt hắn, sau đó là một trận đau kinh thiên động địa kéo đến.

Nghĩ đến lúc nãy Lam Phong nói sẽ thấy không khỏe, Vu Nại đoán chắc là đang nói cái này đi. Hắn không thể làm gì khác hơn là cắn răng chịu đựng làn sóng đang công kích mỗi lúc một mạnh hơn kia. Tới cực điểm. Sắc mặt Vu Nại đã tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, môi dưới bị hàm răng trên cắn chặt cơ hồ đã xuất huyết. Xương cốt cả người hắn giống như đang bị ngâm trong hàn băng, còn phải tiếp nhận sự tẩy rửa từ hàn băng, đây không phải là loại đau đớn bình thường.

Những gì trải qua so với những gì Lam Phong nói không giống nhau chút nào. Cái gì mà không khỏe, này là muốn gϊếŧ người, đau đến nỗi chỉ muốn chết đi. Chờ chất lỏng màu xanh trong thùng một lần nữa nỗ lực giội rửa thân thể hắn, Vu Nại rốt cục nhịn không được liền đứng lên.

Lam Phong vẫn luôn đứng chờ ở ngoài cửa, thấy Vu Nại muốn từ trong thùng đi ra, y không nghĩ gì nhiều mà trực tiếp mở cửa đi vào, ôm Vu Nại đang trần trụi một lần nữa bỏ vào bên trong thùng gỗ.

"Buông ra!" Vu Nại cảm thấy cơ thể đau đớn đến cực điểm, ngay cả nói chuyện cũng tốn công mất sức. Hắn giãy giụa vài cái liền phát hiện người phía sau khí lực rất lớn, mà hắn vừa trải qua đau đớn không còn chút sức lực nào.

"Đừng động. Ta cùng ngươi." Thanh âm trầm thấp của Lam Phong vang lên từ bên tai, ngữ khí mang theo chút ẩn nhẫn.

Thần trí Vu Nại rốt cục thanh tỉnh vài phần, đau đớn trong người vẫn như cũ, nhưng bởi vì đang bị người phía sau ôm cứng, muốn động cũng không động được.

"Buông ra đi mà. Ta đau quá, ta muốn đi ra ngoài." Vu Nại bặm môi, miệng liền nếm được một mùi máu tanh.

"Đừng nhúc nhích, dược này không giống bình thường. Một khi bắt đầu nếu bỏ ngang ngươi sẽ gặp nguy hiểm."

"Nguy hiểm gì?" Vu Nại ngẩn ra, tựa hồ chính mình đã xem nhẹ điều gì đó.

"Nếu ngươi bỏ giữa dừng, toàn bộ gân cốt sẽ đứt đoạn mà chết."

Vu Nại nghe xong liền nổi giận: "Mợ nó. Sau không nói sớm." Hắn cảm thấy hình như mình đã lọt phải một cái hố, giống như đang bị người lừa gạt.

"Ngươi đâu có hỏi." Lam Phong ngữ khí bình tĩnh trả lời.

Vu Nại nghe vậy thì sụp đổ. Đúng vậy, lúc trước Lam Phong rõ ràng có nói qua đúc lại gân cốt rất khổ sở, thế nhưng hắn cũng không hỏi đó lại loại khổ sở gì. Được rồi, tốt lắm, là lỗi của hắn. Vậy thì chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục chịu đựng, hắn cũng không muốn chết sớm, dù sao còn có Lam Phong bên cạnh.

Một lát sau Vu Nại mới chậm rãi chịu được đau đớn đang giày vò mình. Cơ mà... Hắn đột nhiên phát hiện một vấn đề mới nảy sinh. Hình như người ngồi sau lưng hắn thời điểm này đang có phản ứng không nên có.

Cùng là nam nhân, Vu Nại đương nhiên biết thứ đang để ở bên hông mình là cái giống gì.

Khóe miệng giật giật, Vu Nại nghiến răng nói: "Ê, ngươi có thể có chút tiết tháo được không? Thời điểm này có gì hay ho mà phát tình." Không phải nói người tu tiên đều thanh tâm quả dục sao? Vậy thứ đồ chơi đang chọt chọt hông hắn là cái gì thế kia???

Lam Phong mặt không biến sắc: "Ta là nam nhân, chuyện này rất bình thường."

"Nhưng ta cũng là nam nhân." Nam nhân có du͙© vọиɠ đương nhiên là chuyện bình thường. Vấn đề là hai nam nhân ở tình huống như thế này mà người kia còn muốn động dục, Vu Nại thật muốn một cước đạp tên này ra ngoài quá.

"Làn da của ngươi sờ lên cho ta xúc cảm không tồi." Lam Phong đột nhiên mở miệng nói.

Vu Nại nghe xong cả người đều chấn động, một trận da gà thi nhau nổi lên: "Vớ vẩn, đừng có mà sờ loạn, lão tử hiện tại đang rất đau." Mợ nó. Những chất lỏng kia đang không ngờ tràn vào cơ thể hắn, đau đến mức mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Vậy mà tên kia lại còn nhân cơ hội sờ sờ bóp bóp eo hắn, mỗi lần động tới liền giống như bị dao cắt qua, đau thấu trời xanh.

"Nơi nào đau?" Cả người Lam Phong dính sát vào Vu Nại, bên tai hắn truyền đến hơi thở ấm áp của y, tình cảnh này trông thế nào cũng thấy vô cùng ám muội.

Vu Nại vừa định trả lời, đột nhiên xương cốt lại bị luồng khí tức lạnh lẽo kia đánh vào. Cả người hắn chấn động, một lần nữa nghĩ muốn chạy trốn, nhưng Lam Phong ôm chặt hắn, gắt gao giữ hắn ở trong lòng.

"Sắp được rồi, nhẫn nại một chút nữa đi."

"A!" Tất cả các cơn đau tựa hồ bắt đầu hướng vào một điểm, Vu Nại nhịn không được bắt đầu ngẩng đầu thống khổ gào thét.

Ryan ở dưới lầu nghe tiếng kêu la thảm thiết của Vu Nại, cũng không có chạy đi hóng hớt, chỉ thầm nghĩ Trúc cơ quả nhiên không phải người thường nào cũng có thể tiếp nhận.

Hết chương 17