Chương 4: Tiểu thiếu gia

Vu Nại được mang đến một tòa nhà bên ngoài trông bình thường nhưng nội thất bên trong lại cực kì sang trọng. Một giờ trôi qua hắn vẫn khϊếp sợ chưa hồi phục lại tinh thần, mãi cho đến khi được dẫn đến bàn ăn, trước mắt đồ ăn tản ra mùi thơm ngát.

"Tiểu thiếu gia, mời dùng bữa." Người vừa nói chuyện là quản gia Bá Ân, lúc vừa đến đây hắn đã nghe người kia giới thiệu qua.

Từ sau khi vào nhà người kia nói câu: "Ta là Lam Phong." thì không thấy đâu nữa, sau đó có người dẫn hắn đi tắm gội đổi quần áo mới, bây giờ thì ngồi ở chỗ này.

"Ông vừa kêu ta là gì?" Lấy lại tinh thần, Vu Nại nhìn quản gia trước mắt. Người này mặc một kiện áo bành tô đen, phía sau cặp kính mắt là đôi mắt bình thản như nước, lúc xoay người rót rượu lại toát ra một tư thế tao nhã vô cùng.

Thật giống như những gì đã từng thấy trên ti vi, Vu Nại nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày lại được hưởng đãi ngộ cao cấp như thế này.

"Thiếu gia vừa rồi phân phó sau này sẽ gọi cậu là tiểu thiếu gia." Bá Ân cung kính đáp, trên mặt không lộ ra chút nịnh nọt nào, trời sinh một vẻ cao quý.

"Vậy Lam Phong đâu?" Vu Nại nhìn bàn thức ăn, hình như là chuẩn bị cho hắn.

"Tiểu thiếu gia yên tâm, thiếu gia vừa trở về, ngài ấy mệt mỏi nên đang ở trên lầu nghỉ ngơi."

"Ồ!" Thì ra là vậy, Vu Nại đem tầm mắt lần nữa dời lên bàn, bụng không tự chủ náo loạn lên cho nên cũng không khách khí, trước tiên lấp đầy bụng rồi nói.

Ăn uống no đủ, Vu Nại lại bị mang lên lầu, Bá Ân chỉ vào căn phòng bên kia hành lang, nói: "Đó là phòng của thiếu gia, phòng của tiểu thiếu gia ở đây."

Mở cửa phòng, bên trong không nhiễm một nhiễm một hạt bụi, nội thất bài trí theo phong cách châu Âu trông đơn giản nhưng lại khiến cho Vu Nại run rẩy. Chiếc giường kia hắn nhận ra là được chế tạo từ gỗ đàn hương, một loại gỗ vô cùng quý hiếm.

"Tiểu thiếu gia bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta. Những người khác buổi tối thiếu gia sẽ giới thiệu. Trước mắt tiểu thiếu gia cứ nghỉ ngơi ở đây." Bá Ân nói xong chào một cái liền lui ra.

Chờ cửa phòng toàn bộ đóng lại, Vu Nại nhịn không được choáng váng một hồi. Bỗng dưng từ địa ngục được cứu vớt tới thiên đàng, hắn chưa thích ứng nổi. Thế nhưng một trận buồn ngủ kéo tới, Vu Nại không nghĩ nhiều nữa bò lên giường, có chuyện gì chờ tỉnh ngủ rồi nói sau.

Hắn ngủ rất ngon, sau đó có tiếng gõ cửa, Vu Nại mơ hồ bò lên mở cửa phát hiện bên ngoài là một thiếu niên có khuôn mặt búp bê, nhìn thấy mình liền nhếch miệng nở nụ cười: "Tiểu thiếu gia, thiếu gia cho mời người xuống dùng bữa."

"Ồ." Sau một lúc Vu Nại mới phản ứng lại theo thiếu niên đi xuống lầu, quả nhiên thấy Lam Phong ngồi ở chỗ đó, bên cạnh còn có mấy người đứng, trong đó có cả Bá Ân.

Bá Ân nhẹ nhàng kéo ghế ra cho hắn, Vu Nại thụ sủng nhược kinh, vội nói cám ơn, thấp thảm ngồi xuống.

Chờ hắn an tọa, Bá Ân hướng mấy người bên cạnh vỗ tay một cái, sau đó giống như những gì chiếu trên ti vi, vài người hầu xuất hiện, mỗi người trong tay đều bưng một cái đĩa, đặt xuống bàn, mở nắp ra, bên trong toàn là những món ăn tinh xảo.

Bá Ân khom lưng rót cho hai người một ly rượu đỏ, đối với Vu Nại đang hốt hoảng nói: " Tiểu thiếu gia mời dùng cơm."

"Vâng, cảm tạ." Vu Nại hơi ngẩng đầu nhìn Lam Phong, lúc sáng nhìn không rõ lắm, bây giờ phát hiện người kia dung mạo cực kì tuấn mỹ, chỉ là đôi môi hơi mím lại khiến người thoạt nhìn có chút đạm bạc.

"Ăn cơm trước đi." Lam Phong dù không ngẩng đầu cũng biết Vu Nại nghĩ gì, nói một câu liền cúi đầu ăn uống.

Vu Nại không dám mở miệng, cúi đầu yên lặng ăn. Không thể không nói, thức ăn ở đây so với mấy ngày trước hắn ăn ngon hơn gấp nhiều lần.

Bất quá không khí này cũng thật quái dị, xung quanh nhiều người đứng nhìn mình chằm chằm, hắn có chút nuốt không trôi.

Vu Nại đem cọng rau cuối cùng ăn xong ngẩng đầu liền thấy Lam Phong ở phía đối diện tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, không khỏi ngẩn người.

Lam Phong nhìn Vu Nại, chậm rãi mở miệng: "Bình thường ngươi ăn cơm đều chậm như vậy sao?"

Ạch, Vu Nại sắc mặt có chút lúng túng, liền vội lắc đầu: "Lần sau ta sẽ ăn nhanh hơn."

Lam Phong gật gật đầu, tựa hồ còn muốn nói điều gì nhưng bên ngoài lại truyền đến tiếng xôn xao, hắn sa sầm nét mặt, đáy mắt lóe lên một tia hàn ý.

-------------

Chú thích:

Gỗ đàn hương: Đàn hương là một loại gỗ cực quý hiếm đã được Ấn Độ coi là cây hoàng gia (một số quốc gia được coi là hơn quý hơn vàng)với những giá trị có một không hai đã được công bố nhưng có một giá trị khác mà không phải ai cũng biết đã làm nên thương hiệu của loại "vàng xanh" này đó là ý nghĩa tâm linh mà không chỉ Ấn Độ, Trung quốc và các quốc gia khác vẫn lưu truyền và gìn giữ.