Chương 49: Khởi động ảo thuật

Chương 49: Khởi động ảo thuật

Tác giả: Lãnh Phong

Edit: Tử Đằng

__________

Định thần lại, Vu Nại nhìn đám người đối diện, bây giờ dùng võ công để tự cứu mình là chuyện không thể nào. Cơ mà hắn đã có cách khác.

Lâm Lỗi nghe các bạn mình nói như vậy thì người chợt cử động, một giây sau đã đứng đối diện Vu Nại, sắc mặt âm trầm: "Nhóc con, chơi đủ rồi."

Lâm Lỗi vừa dứt lời thì nắm đấm cũng bay tới trước mặt Vu Nại, hắn thu lại tinh thần lực của mình, điều khiển phóng thích nó ra ngoài, hình thành nên một tấm bình phong ngăn chặn công kích của Lâm Lỗi.

"Cái gì? Tinh thần lực!" Lâm Lỗi nhất thời không phòng bị, chỉ cảm thấy có một trận tinh thần lực mạnh mẽ phả vào mặt, không khỏi lùi về phía sau vài bước.

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn Vu Nại, bọn họ có thể cảm nhận trận tinh thần lực mạnh mẽ vừa được phóng thích.

"Ra là vậy, nếu đã thế thì càng không thể giữ tên này lại!" Lâm Lỗi bỗng nhiên tỉnh ngộ, khó trách có người đã dặn dò bọn họ phải gϊếŧ chết Vu Nại. Còn nhỏ tuổi đã sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ như vậy, để để hắn sống thì sau nay bọn họ đều không phải là đối thủ của hắn.

Vu Nại cười gằn, thấp giọng nói: "Chỉ sợ các ngươi không có cơ hội thôi."

Hai cánh tay của hắn chậm rãi giơ lên, tinh thần lực được giải phóng mãnh mẽ quấn quanh người hắn, đem tóc của hắn thổi dựng đứng, kết hợp với giọng nói băng lãnh kia càng tạo nên hiệu ứng quỷ dị hơn.

"Không ổn rồi!" Trong lòng bọn người kia kinh hãi không thôi, thời điểm phát hiện ra Vu Nại muốn làm gì thì hồ nước phía sau lưng đã biến thành từng trận băng tiễn thẳng tắp phóng về phía bọn họ, mang theo uy lực cường đại.

Đám người đó vội vàng né tránh băng tiễn, chờ tất cả kết thúc thì bọn họ lại bị thả đến một nơi xa lạ khác, không còn ở trong hậu viện nữa.

"Đây là đâu?" Một người mở miệng hỏi. Xung quanh chỗ này rỗng tuếch, không có cảm giác có sự sống tồn tại.

"Ta cũng không biết." Lâm Lỗi trầm mặt nhìn tứ phía, đi mấy bước thì phát hiện ra nơi này trống không, đừng nói là người, đến một gốc cây khô cũng không có.

"Có phải chúng ta đã tiến vào ảo cảnh do tiểu tử kia bố trí?" Một người trong số họ nhớ tới thiếu niên sở hữu tinh thần lực khủng khϊếp kia, không khỏi suy đoán.

"Chắc vậy." Sắc mặt Lâm Lỗi âm trầm. Gã không phát hiện ra được hơi thở của chính mình, rất có thể đây chính là bên trong ảo cảnh của tiểu tử kia.

"Xem ra chúng ta đã quá sơ suất, cư nhiên đυ.ng trúng phải tên nhóc này."

"Các người cẩn thận, đây là ảo cảnh của tiểu tử đó, có nguy hiểm gì chúng ta đều không biết. Hiện tại phải nhanh chóng nghĩ cách thoát ra khỏi đây." Tuy Lâm Lỗi không phải người lớn nhất trong số bọn họ nhưng lại là người có suy nghĩ trưởng thành nhất.

"Ừa." Bọn họ đều là Huyền Tu, đối với Linh Tu có hiểu biết ít nhiều, tất nhiên cũng biết Linh Tu am hiểu nhất chính là ảo thuật. Chỉ là không nghĩ tới tiểu tử đó vậy mà có thể khởi động ảo thuật, đem bọn họ giam giữ ở trong đây.

"Mẹ nó, ta cảm thấy ta vừa mới đá phải thứ gì đó!" Đột nhiên có người hét lên, giơ tay ôm chầm lấy mũi chân, đau đến trợn tròn mắt. Thế nhưng khi nhìn lại thì rõ ràng trên mặt đất không có vật gì cả.

Trong đầu Lâm Lỗi chợt lóe lên một ý nghĩ, gã hét lớn: "Tất cả nhắm mắt, điều hòa hơi thức, sau đó mở mắt ra!"

Những người còn lại không biết gã muốn làm gì nhưng vẫn làm theo, sau đó mở mắt ra thì nhìn thấy sắc mặt Lâm Lỗi càng thêm âm trầm.

"Chúng bị bị đùa giỡn rồi!" Lâm Lỗi nghiến răng giận dữ quá, nắm đấm hạ xuống tảng đá bên cạnh, oành một tiếng tảng đá vỡ nát.

"Chúng ta đã trở lại chỗ cũ." Bọn họ đang đứng ở hậu viện quen thuộc, căn bản không phải là chốn hư không kia, chỉ có điều Vu Nại đã biến đâu mất tăm.

"Không sai, lúc nãy không phải ảo cảnh mà chỉ là thuật che mắt mà thôi. Mẹ nó, thằng nhãi đó dám lừa chúng ta, cứ tưởng tiến vào ảo thuật của nó chứ." Đáy mắt Lâm Lỗi lóe lên một vệt sát ý, không hề che giấu một chút nào tức giận ở trong lòng, hắn nói: "Chờ lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ gϊếŧ hắn!"

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì tiếp?"

"Trước tiên trở về báo cáo tình huống với thiếu gia đã." Lâm Lỗi hung hăng nói, phất tay đập thêm một tảng đá nữa.

Đám người đó nhanh chóng biến mất, mà ở trong số các tảng đá còn lại trên sân có một tảng bỗng lắc lư, sau đó có một thiếu niên bò ra ngoài, vỗ vỗ bọt nước trên mặt. Thiếu niên đó chính là Vu Nại.

Xoay người thu hồi tảng đá trên mặt đất, sờ qua một lần nó liền biến thành chiếc nhẫn đeo lên tay Vu Nại. Hắn nhịn không được một lần nữa lau mồ hôi lạnh trên trán, sợ hãi liếc nhìn tảng đá bị đập vỡ tan kia. Lúc nãy hắn trốn ở một bên, sợ đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hắn rất sợ Lâm Lỗi đập trúng tảng đá mà hắn đang trốn.

Tảng đá đó chính là nhẫn tùy thân của Vu Nại. Trong lúc nguy cấp hắn tình cờ phát hiện ra nhẫn này có thể biến thành tảng đá, cho nên mới ẩn thân vào đó, còn có thể quan sát tình hình bên ngoài, thật sự là đồ tốt.

Từ trong đoạn hội thoại của đám người kia, xem ra là có người bày mưu đặt kế để gϊếŧ hắn. Nhưng hắn nghĩ mãi không nghĩ ra được rốt cục hắn đã đắc tội đến ai trong Lâm gia. Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng chuồn ra khỏi đây, trở về đại sảnh. Lâm Lỗi cùng đám người kia đã nổi lên sát ý với hắn, lần này không gϊếŧ được hắn khẳng định còn có lần sau. Vu Nại biết hiện tại hắn không phải là đối thủ của đám người đó, chỉ có thể chăm chỉ tu luyện cho tốt, tăng cao thực lực của bản thân. Lần sau nếu đυ.ng phải hắn sẽ có thể đem nợ cũ cùng thù mới tính chung một lần.

Lén la lén lút chạy vòng vòng ở hậu viện tìm đường ra, rốt cục Vu Nại cũng nhìn thấy một người làm công, bèn theo đối phương trở về đại sảnh. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lam Phong, Vu Nại nhịn không được cảm thán: "Vẫn là ở bên cạnh người này an toàn nhất."

Lam Phong thấy quần áo hắn ướt nhẹp, cau mày hỏi: "Ngươi vừa đi đâu vậy?"

Vu Nại nhìn y phục của chính mình, đáp: "Ta vừa đi vệ sinh, lúc rửa tay không cẩn thận đập bể thùng nước."

Ryan đứng bên cạnh nghe vậy liền nghi hoặc, rửa tay thì rửa ở trong bồn, xài thùng nước làm gì?

Lam Phong chỉ khẽ cau mày, không hỏi nữa.

Hết chương 49