Chương 65 - 66: Học viện chiêu sinh

Chương 65: Học viện chiêu sinh

Tác giả: Lãnh Phong

Edit: Tử Đằng

_____________

Ăn uống no đủ, cuối cùng Vu Nại cũng sống lại rồi.

Hắn đi ra đường lớn, phát hiện người trên đường càng thêm đông đúc. Hơn nữa dường như rất nhiều người đều đi cùng một hướng, hắn nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên.

"Chú ơi, xin hỏi các người muốn đi nơi nào?" Vu Nại tùy tiện hỏi một người đi đường.

Người bị Vu Nại kéo lại hỏi tính cách cũng ôn hòa, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn rồi trả lời: "Hôm nay là ngày đăng kí nhập học ở học viện Huyền Tông."

"Cảm ơn chú." Thì ra là ngày đệ tử đến báo danh chiêu sinh, khó trách lại nhiều người như vậy.

Nghĩ đến Mộc Tử Kỳ nói sẽ có người tới đón mình, bước chân của Vu Nại cũng hòa vào đoàn người.

"A, xin lỗi!" Vu Nại cố chen chân vào đoàn người đông đúc, đúng lúc đó có một người chạy tới, kết quả hai người trực tiếp tông thẳng vào nhau.

"Ai u." Đối phương cau mày ôm đầu xoa xoa chỗ bị đυ.ng đau.

Vu Nại phát hiện đó là một thiếu niên cũng tầm tuổi hắn, chỉ là y phục trên người thoạt trông có chút rách rưới, chỉ riêng cái áo khoác kia đã bị rách vài chỗ.

"Cậu không sao chứ?" Vu Nại biết hắn không nhìn đường nên mới đυ.ng phải người ta, không khỏi áy náy.

Thiếu niên buông tay, ngẩng đầu nhìn Vu Nại, lắc đầu nói: "Do tôi không để ý có người đi tới."

Vu Nại liếc nhìn phương hướng đối phương muốn đi, suy đoán: "Có phải cậu đang đi ghi danh nhập học ở học viện Huyền Tông?"

Thiếu niên vừa nghe thì hai mắt lóe sáng, hưng phấn nói: "Đúng vậy, tôi muốn đi báo danh. Bạn cũng vậy sao?"

Vu Nại suy nghĩ một chút, hiện tại chưa nhìn thấy Lam Phong hắn không thể quyết định được gì, bèn lắc đầu: "Tôi chỉ muốn đi xem náo nhiệt thôi."

"Vậy thì cùng đi đi." Thiếu niên đề nghị.

"Được." Vu Nại gật đầu, hắn cũng muốn đi xem.

Trên đường đi Vu Nại được biết thiếu niên kia tên là Lục Nham, từ nhỏ sống ở trong trấn nhỏ, cùng sư phụ tu luyện, bây giờ muốn đến học viện Huyền Tông ghi danh. Lục Nham nghe Vu Nại nói hắn từ hoàng thành đến thì rất hưng phấn. Cậu ta muốn nghe Vu Nại kể về hoàng thành nhưng đáng tiếc Vu Nại nói hắn mới tới Linh Giới không bao lâu, hoàng thành ngoại trừ khu chợ cùng học viện Huyền Tông thì hắn không đi đâu cả, đương nhiên còn có cái học viện rác rưởi kia nữa.

"Không sao, chờ cậu thi đậu thì có thể dạo chơi hoàng thành rồi." Vu Nại nghe Lục Nham nói cậu ta là luyện dược sư, hiện tại là Huyền Tu cấp một.

"Ừa, tôi cũng thấy được mình có thể thi đậu." Lục Nham gật đầu, vẻ mặt tự tin.

Vu Nại nhìn Lục Nha, tuy rằng mới tiếp xúc nhưng hắn phát hiện đối phương là một người thẳng thắn, nụ cười cũng rất thực tâm, hai người trong chốc lát liền trở thành bạn tốt của nhau.

"Chà, nhiều người thế sao?" Vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc hai người tới nơi tổ chức ghi danh, Vu Nại thấy hàng người xếp dài ở phía trước liền không nhịn được mà xuýt xoa.

Lục Nham nhìn quen nên không thấy bất ngờ gì, giải thích: "Hàng năm học viện đều sẽ chiêu sinh nhưng toàn đại lục chỉ có sáu chỗ để ghi danh nên có rất nhiều người từ nơi khác tới. Năm nay trấn này là một trong những điểm ghi danh đó, những người ở khu vực lân cận đều sẽ tới đây."

Thì ra là như vậy, chỉ có điều hàng người này thật dài khiến Vu Nại cảm thấy dựa theo tốc độ này thì nửa ngày cũng chưa đến lượt bọn họ.

Lục Nham không hề gì, cậu ta vẫn luôn lôi kéo Vu Nại nói chuyện gϊếŧ thời gian, thậm chí còn nói chính mình đã chuẩn bị kĩ đồ đạc để ngủ qua đêm ở đây.

"Đúng rồi, tiểu Nại, cậu biết lão sư nào phụ trách chiêu sinh ở đây không?"

"Không biết." Vu Nại mới tới, dĩ nhiên là không biết gì.

Lục Nham nghe vậy liền vui vẻ chia sẻ thông tin, ánh mắt khi nhắc đến người đó có điểm sùng bái: "Là Mộ Thanh Húc."

Vừa nghe đến cái tên quen thuộc, Vu Nại liền lập tức nghĩ tới một người khác, cũng mơ hồ đoán ra được người mà Mộc Tử Kỳ nói sẽ đến đón hắn là ai.

"Ông ta rất lợi hại?" Trước giờ chưa từng nghe thấy người ngoài đánh giá về Mộ Thanh Húc, Vu Nại có chút tò mò.

"Đương nhiên. Ông ấy là luyện dược sư lợi hại nhất đại lục, hơn nữa còn là một thiên tài. Tuổi như vậy đã đến cấp tám, nghe đâu rất nhanh sau đó sẽ đột phá cấp tám. Tất cả mọi người đều muốn trở thành đồ đệ của ông ấy nhưng đến nay ổng chỉ thu một đồ đệ, đồng thời không có ý định sẽ nhận đồ đệ thứ hai." Nói xong lời cuối cùng Lục Nham có hơi ủ rũ.

"Luyện dược sư cấp tám tuy rằng rất ít nhưng không nhất định ông ấy là người lợi hại nhất."

"Luyện dược sư cấp tám tuy rằng không chỉ có một người nhưng ông ấy là lợi hại nhất, đây là sự thật mọi người đều công nhận. Nghe đâu đồ đệ của ổng cũng là thiên tài, thế nhưng không ai biết y đã đạt đến cấp mấy."

Vu Nại ngẫm nghĩ một chút, đại khái là Lam Phong luôn ở bên ngoài bay nhảy nên không có mấy người biết hắn.

"Hừ, thường thức cơ bản như vậy mà cũng không biết còn muốn đi ghi danh, quả thực là không biết trời cao đất rộng!"

Lúc này bên cạnh có một giọng nói vang lên mang theo ý tứ khinh bỉ.

Vu Nại ngẩng đầu, phát hiện trước mặt họ là một thiếu niên, có lẽ thiếu niên niên đó vừa nghe bọn hắn nói chuyện nên nhịn không được châm chọc.

Vu Nại đang muốn mở miệng dạy dỗ người vừa phát ngôn nhưng vừa liếc mắt nhìn qua bên cạnh thì giật mình, vội chạy tới kêu lên một tiếng: "Ryan!"

Chương 66: Học viện chiêu sinh (2)

Tác giả: Lãnh Phong

Edit: Tử Đằng

_____________

Ryan nghe giọng nói quen thuộc gọi tên cậu, nhận ra là Vu Nại nên vui vẻ chạy tới, miệng ríu rít: "Tiểu thiếu gia, cuối cùng cũng tìm thấy cậu."

Vu Nại nhỉu mày: "Cậu tìm tôi?"

"Chớ sao nữa. Thầy Mộ nói cậu ở đây nên thiếu gia phái tôi đi kiếm cậu nè, kiếm được rồi thì đón cậu về."

Chắc là Mộc Tử Kỳ đã nhắn trước với ông ấy, chỉ có điều không biết sư phụ hắn đến tột cùng là đi đâu: "Sư phụ tôi ở chỗ mấy người hả?"

Ryan lắc đầu: "Thầy Mộc đi về trước rồi, hình như là có việc."

Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Ryan thấy Vu Nại đang đứng trong hàng ngũ xếp hàng ghi danh, không khỏi thắc mắc: "Tiểu thiếu gia muốn ghi danh ở chỗ này?"

Vu Nại cười khẽ, chỉ vào người đang đứng ngơ ngác bên cạnh hắn nói: "Đây là bạn tôi mới quen được, tên là Lục Nham. Cậu ta muốn ghi danh." Sau đó hắn nói với Lục Nham: "Đây là Ryan."

"Thì ra là bạn của tiểu thiếu gia. Vậy thì đúng lúc quá, thiếu gia với thầy Mộ cũng ở đây, chúng ta trước tiên đi vào gặp họ đã." Nhìn Lục Nham, Ryan phát hiện ánh mắt của cậu ta rất trong sáng, không phải kẻ am hiểu tính kế người khác nên cũng dần có hảo cảm.

"Được." Vu Nại kéo tay Lục Nham, ra hiệu cho cậu ta đi theo.

Thiếu niên mở miệng châm chọc lúc nãy khuôn mặt đã chuyển sang màu xám tro, hắn có cảm giác hình như đã đắc tội người không nên chọc tới.

'A!" Gò má của thiếu niên đó đột nhiên bị đau tê tái, hắn trợn tròn mắt nhìn xung quanh, mới nãy ai vừa đánh hắn? Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì một giây tiếp sau cả người hắn té cái uỵch trên đất, ôm bụng lăn lộn kêu la, thoạt trông giống như đang bị đánh.

Lục Nham đi theo Vu Nại, phía trước là Ryan, cậu ta thấy rõ ràng người này mặc đồng phục của học viện Huyền Tông, mà vừa mới đây bọn họ nói chuyện dường như có nhắc đến một người, nếu cậu ta đoán không sai thì đó chính là Mộ Thanh Húc. Nghĩ tới đây Lục Nham kinh ngạc nhìn Vu Nại, cậu ta không nghĩ lần này có thể kết bạn được với một người lai lịch không nhỏ.

"Tiểu Nại, chúng ta như vầy là đang đi đường tắt?" Lục Nham khôi phục tinh thần, không khỏi hỏi.

Vu Nại quay đầu cười: "Có đặc quyền không dùng thì quá phí phạm, nếu chúng ta thành thật xếp hàng thì chờ đến tối cũng chưa chắc tới lượt."

Lục Nham không nói gì. Vu Nại nói đúng, vả lại trên người cậu không có đồng nào, không quyền không thế, lần này báo danh cũng chỉ là đi thử vận may. Trước đây lúc các học viện khác chiêu sinh cậu cũng tới nhưng đều bị từ chối. Những người đó không nói cho cậu biết nguyên nhân nhưng cậu biết là do cậu không quyền không thế, hơn nữa những người có tư chất như cậu quơ đại là có một nắm. Bọn họ vừa nghe nói cậu chưa tới Huyền Tu liền trực tiếp loại, lần này cậu đột phá võ tu lên Huyền Tu mới dám lại đây ghi danh.

"Đúng rồi Ryan, mấy người tới đây khi nào?"

"Tối hôm qua."

Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, phút chốc đã vào bên trong. Vu Nại vừa liếc mắt nhìn liền thấy Lam Phong. Hắn thấy y đang đứng nói chuyện với vài người của học viện. Dường như Lam Phong cũng cảm nhận được tầm mắt của Vu Nại nên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nói hai ba câu tạm biệt mấy người kia rồi mới đi về phía hắn.

Vu Nại phát hiện những người ở quanh đó đều đang nhìn Lam Phong, ánh mắt của ai cũng tràn đầy sự ái mộ. Vu Nại đứng đó nhìn Lam Phong. Hôm nay mái tóc đen dài của y được buộc lại một cách tùy ỳ, y phục màu đen tôn lên vóc dáng thon dài tuấn nhã của y, đôi môi mỏng mím nhẹ trên khuôn mặt tuyệt sắc. Y đang nhìn hắn, so với mọi ngày thoạt trông còn yêu nghiệt hơn.

Lam Phong càng tới gần Vu Nại càng thấy tim hắn đập nhanh một cách bất bình thường nhưng rất nhanh đã bị hắn xem nhẹ. Vu Nại nhìn vào ngực Lam Phong, nghĩ đến cách đây không lâu nơi đó phải chịu thương tổn, không biết bây giờ thế nào rồi.

Lam Phong đi đến trước mặt Vu Nại, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn xuống thì hiểu ngay hắn đang nghĩ gì, đôi môi khẽ nhếch lên một biên độ rất nhỏ, ôn nhu mỉm cười: "Tiểu Nại, đã lâu không gặp."

Ngữ khí của y ôn hòa, phối hợp với vẻ mặt đó làm Vu Nại chợt cảm thấy cả người không khỏe, hắn miễn cưỡng cười một cái: "Ừa, lâu rồi không gặp."

Hai người xa nhau mấy tháng không gặp mà nói chuyện như vầy thì kì cục quá, Vu Nại nhịn không được lén lườm Lam Phong một cái.

"Hai tháng không gặp, sao em gầy vậy?" Lam Phong khẽ cau mày tỏ vẻ không vui.

Vu Nại còn đang suy nghĩ hai người rất lâu mới gặp lại thì Lam Phong sẽ nói gì. Hắn cứ nghĩ đối phương sẽ hỏi thăm về thành quả tu luyện của hắn chứ không phải hỏi những chuyện như thế này.

"Ăn thịt nướng đều đặn ngày ba bữa ấy mà." Giọng nói của Vu Nại nghe có vẻ oán giận. Lam Phong nghe xong dường như đoán ra được điều gì đó, khuôn mặt y mang theo ý cười nhưng cũng không hỏi gì nữa.

Sau đó y nhìn sang Lục Nham vẫn luôn im lặng ở sau lưng Vu Nại.

Vu Nại thấy vậy liền vội vã giới thiệu: "Đây là Lục Nham, là bạn tui vừa quen."

"Chào, tôi tên Lam Phong." Lam Phong gật đầu, rất tự nhiên giới thiệu tên của y với Lục Nham.

"Chào anh." Lục Nham có chút khẩn trương.

"Cậu ta muốn ghi danh." Vu Nại nói.

Lam Phong gật đầu: "Nếu vậy thì cùng vào đi, thầy đang ở bên trong."

Lục Nham nghe xong càng thêm khẩn trương, cậu nghe thấy Lam Phong nói là thầy, mà lần này thầy giáo phụ trách việc ghi danh ở nơi này là ai mọi người đều biết. Lục Nham cảm thấy cả người cậu cơ hồ đều muốn run lên.

Hết chương 66

Tử Đằng: Hai tháng xa nhau, giờ gặp lại chỉ đứng bối rối 'Đã lâu không gặp' là sao hở >_< Ít nhất cũng phải chạy lại ôm nhau các kiểu chứ :3