Chương 7: Xao động

Cô hít một hơi thật sâu rồi thở dài ra, tay trái mò vào trong túi xách móc ra một gói thuốc lá: "Tôi sẽ tiếp nhận vụ của anh ta, nhưng tôi hy vọng lần sau đừng xuất hiện loại chuyện lén lút lừa gạt tôi như thế này nữa."

"Tôi thề!"

"À... Thôi quên đi, như vậy trước đã, tôi còn đang bận."

"Ơ! Chờ đã."

"Còn chuyện gì nữa?"

"Ngày kia họp lớp."

"Ai tổ chức?"

"Diêu Duệ Giai."

Chân mày Hạ Chanh khẽ giương lên, có hơi hứng thú nói: "Cô ta đổi xe hả? Tại sao lại họp lớp?"

Diêu Duệ Giai này, từ khi gả vào nhà giàu, không có việc gì thì sẽ họp lớp khoe khoang một đợt, cô cũng cô ta thật sự, đúng là rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm mà.

"Không phải, là hôm qua Giang Hạo Thừa trở về."

Tay Hạ Chanh vừa rút hộp thuốc lá ra cứng đờ, ngay cả cơ thể cũng cứng đờ.

"Nói là họp lớp, nhưng tôi cảm giác Diêu Duệ Giai là kiếm cớ muốn gặp cậu ta."

Hạ Chanh cụp mắt xuống, ngón cái gạt ra một điếu thuốc: "Tôi không biết có thời gian hay không, ngày kia rồi tính."

"Được."

"Như vậy trước đã."

"Tạm biệt."

Hạ Chanh không trả lời, để điện thoại di động xuống rồi rút ra điếu thuốc bị ngón cái gạt ra ngậm vào trong miệng, tay vô thức luồn vào trong túi tìm cái bật lửa, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Sự trống rỗng này không kéo dài quá hai giây, lập tức hiện lên hình ảnh Giang Hạo Thừa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán vào bắp đùi cô, vừa dùng roi da dẻo dai quật vào tiểu huyệt cô, vừa hỏi cô sướиɠ hay không?

Giữa hai chân thoáng chốc tê dại, giống như bị điện giật, ngay sau đó dòng nước ấm áp từ sâu trong cơ thể tràn ra...

Hạ Chanh nhíu lông mày, khẽ lắc đầu, muốn gạt đi du͙© vọиɠ bỗng nhiên dấy lên, nhưng hiệu quả cũng không lý tưởng lắm.

Bắp đùi vẫn ê ẩm như cũ, vẫn mềm nhũn...

Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu kéo túi xách tới rồi nhanh chóng lấy ra cái bật lửa, sau đó ngậm điếu thuốc rồi châm lửa.

Nicotin vào cổ họng, hơi đắng nhưng khiến nhịp tim bất ổn trở lại bình thường.

Cô khẽ nâng cằm nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa, từ từ thở ra làn khói trắng.

Bao lâu rồi không làm chuyện đó… Chia tay với Giả Chính Xuyên cũng hơn nửa năm rồi... Vậy chắc phải hơn nửa năm không làm, chẳng trách mới nghe thấy ba chữ Giang Hạo Thừa đã kích động như vậy.

Hạ Chanh lại hút thuốc thật sâu rồi phun ra, sau đó đi vòng qua bàn làm việc rồi ngồi xuống, thu hồi suy nghĩ có hơi hỗn loạn và bắt đầu làm việc.

Cô nói với chính mình, cũng không phải cô có hy vọng gì với Giang Hạo Thừa, chẳng qua là lâu rồi cô không làm, phản ứng sinh lý bình thường mà thôi.

Có lẽ, cô nên tìm một người bạn trai...

Đêm nay Hạ Chanh làm việc đến hai giờ, vạch ra phương án của vụ tranh chấp hình sự và ly hôn giành quyền nuôi con của Từ Dương một cách cẩn thận, lúc này mới lao vào tắm rồi nằm xuống.

Nhưng cho dù đã là giờ này, thân thể vẫn có hơi xao động.

Nhất là sau khi nằm xuống yên tĩnh, những hình ảnh đã từng ân ái với Giang Hạo Thừa vẫn không ngừng hiện lên trong đầu.

Hạ Chanh cố gắng lờ đi, nhưng trằn trọc nửa giờ mà sự xao động đó không chỉ không giảm, mà ngược lại dần dần càng nhiều hơn.

Cô rất ghét loại trạng thái này, không phải ghét sự khao khát của thân thể, mà là ghét sự ảnh hưởng của Giang Hạo Thừa vẫn rất lớn đối với cô, mặc dù đã nhiều năm như vậy.

Cũng chán ghét đã nhiều năm như vậy mà cô vẫn không gặp được một người phù hợp, để có thể làm cho cô quên đi người đàn ông Giang Hạo Thừa đó.

Cô bực bội mở mắt ra, ngồi dậy mở đèn bàn rồi châm điếu thuốc, sau đó xuống giường đi về phía ban công.

Đã tháng mười, cho dù là thành phố phía nam điển hình thì gió ban đêm cũng rất lạnh, nhưng lạnh như vậy lại càng dễ làm cho người ta tỉnh táo.

Cô cố gắng nhớ lại nguyên nhân lúc trước chọn rời khỏi Giang Hạo Thừa, dần dần từng tí từng tí một, cuối cùng sự xao động cũng bình tĩnh lại...