Chương 8: Đã lâu không gặp

Ngày hôm sau, Hạ Chanh cố ý lựa chọn thời gian ăn cơm buổi trưa để gọi điện thoại cho Du Tĩnh Di, vợ của Từ Dương.

Thời gian này chắc chắn là đối phương tỉnh táo, có thể nhận điện thoại, đồng thời nhất định sẽ cảm thấy bị quấy rầy sau khi nhìn thấy số điện thoại lạ.

Sau đó lại nghe thấy cô là luật sư đại diện của Từ Dương, như vậy chắc là sẽ càng bực bội hơn, cũng không muốn nói nhiều với cô.

Quả nhiên, điện thoại mới vang đến tiếng thứ ba đã được bắt máy, giọng của phụ nữ ở đầu bên kia, một tiếng alo nghi ngờ.

"Chào cô, xin hỏi là cô Du Tĩnh Di đúng không?"

"Cô là..."

"Tôi họ Hạ, là luật sư đại diện của Từ Dương chồng cô, tôi muốn nói với cô một số vấn đề liên quan tới việc ly hôn của hai người và quyền nuôi dưỡng Từ Nặc." Hạ Chanh cố gắng nói thật giống như vụ ly hôn đã được quyết định rồi.

Du Tĩnh Di ở đầu bên kia điện thoại lập tức như là bị ong vò vẽ đốt, tay cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn khựng lại, sắc mặt cũng trầm xuống.

"Cái gì gọi là nói chuyện ly hôn với tôi? Quyền nuôi dưỡng gì chứ? Tôi đồng ý ly hôn ư?"

"Cho nên mới cần thảo luận, tôi hy vọng cô Du có thể ra đây một chuyến, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, nói chuyện cẩn thận ngay trước mặt nhau."

"Tôi không có gì để nói với cô cả, nói với Từ Dương là tôi sẽ không đồng ý ly hôn, bảo anh ta có gan thì đi nộp đơn ly hôn đi." Du Tĩnh Di dứt lời thì trực tiếp cúp điện thoại.

Hạ Chanh khẽ bĩu môi, từ từ để điện thoại di động xuống: "Kiêu ngạo quá."

Lâm An ngồi đối diện cô, vừa ăn cơm hộp vừa tò mò hỏi: "Sao vậy?"

"Cúp điện thoại rồi."

Lâm An cười: "Chẳng phải chị thường xuyên tắt điện thoại sao?"

Hạ Chanh cười với cô ấy, cúi đầu xuống gửi một tin nhắn quấy rầy Du Tĩnh Di rồi mới để điện thoại di động xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.

Khác cách cư xử với Du Tĩnh Di, cô lựa chọn ra tay gọi điện thoại cho tên đàn ông gian phu vào lúc hai giờ.

Lúc đối phương nghe cô là luật sư của Từ Dương muốn thương lượng, thái độ tương tự với Du Tĩnh Di, hoàn toàn không có ý định thương lượng, còn nói bảo Từ Dương chờ ngồi tù đi.

Hạ Chanh không để bụng, dù sao cô đã đoán được phản ứng của bọn họ từ lúc nói chuyện với Từ Dương trước đó.

Mọi thứ đều gần giống với dự đoán, điều duy nhất khiến cô bất ngờ chính là đêm đó cô lại mất ngủ, trong đầu toàn là cuộc họp lớp ngày mai, cũng toàn là Giang Hạo Thừa.

Mà cái tên khốn Cao Trình Dịch kia giữa trưa lại gọi điện thoại đến lôi kéo cô...

"Đi đi mà, coi như bầu bạn với tôi."

"Anh đẹp trai, đây là họp lớp, người nào mà anh không biết, anh còn muốn bầu bạn?"

"Vấn đề là không có chủ đề chung nào cả, chỉ hai chúng ta... À đúng rồi, chúng ta còn có thể nhân tiện tâm sự vụ của Từ Dương, năm giờ tôi lái xe tới đón cô, cứ quyết định như vậy đi."

Cao Trình Dịch dứt lời, hoàn toàn không cho Hạ Chanh cơ hội mở miệng, lập tức cúp điện thoại.

Hạ Chanh im lặng, nhưng cũng thật sự không có cách nào từ chối, không chỉ vì Cao Trình Dịch, cũng bởi vì cô... Thật sự có hơi không nhịn được muốn gặp Giang Hạo Thừa...

Năm giờ, điện thoại di động của Hạ Chanh vang lên, là Cao Trình Dịch gọi tới, nói là anh ấy đã đến và đang đợi cô dưới lầu.

Anh ấy không chỉ đúng giờ, thậm chí cũng có hơi hăng hái, Hạ Chanh nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ.

Cô cảm thấy khó hiểu, có phải là Giang Hạo Thừa đã liên lạc với Cao Trình Dịch, sau đó nhờ Cao Trình Dịch giúp hẹn cô.

Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của phụ nữ thật sự rất linh, sau khi cô mở cửa sau của xe ra, lập tức nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên trong.

Người đàn ông mặc áo polo màu trắng có viền kaki nhỏ trên cổ áo, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau, anh ta nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn cô...

"Lâu rồi không gặp."

“...”