Chương 3: Di Chứng

Tống ba ba khen xong nữ nhi, lại nhìn sắc mặt Tiền Bội Anh, minh bạch thê tử bực bội là vì sao, ho nhẹ hai tiếng khuyên nhủ:

“Chúng ta giống như thật sự không trở về được, đừng tốn công nghĩ mãi về chuyện đó nữa. Nếu như thân thể của ba chúng ta phải xảy ra chuyện thì mới có thể trở về, vậy đừng nghĩ đến chuyện dại dột đó, ta sẽ không đồng ý đâu.”

Tống Phục Linh cũng bày tỏ lập trường của mình: “Mẹ, con cũng không muốn sống tại địa phương quỷ quái này, không muốn nghe những chuyện lung tung không liên quan gì tới con. Nhưng mà, mấu chốt là chúng ta không thể xác định được tình trạng thân thể của mình ở hiện đại là như thế nào a. Cha mẹ thử nghĩ xem, vạn nhất thân thể của chúng ta đã xảy ra chuyện, chúng ta có tự tử ở đây cũng không trở về được nữa thì sao? Vậy thật sự là cái gì cũng không còn, chỉ là một nắm tro a. Đến lúc đó, cha mẹ sẽ không gặp được con nữa, mà con cũng không còn được thấy cha mẹ. Đối với con, kết quả như vậy càng đáng sợ hơn việc sinh hoạt ở cổ đại.”

“Cho nên a, mẹ, sao mẹ còn chưa tiếp thu hiện thực đâu, chết tử tế không bằng lại tồn tại, đạo lý này ngài còn không hiểu, còn không bằng con gái của ngài. Con dám cam đoan, những gì ba vừa nói, khẳng định cái gì mẹ cũng chưa nghe lọt trong đầu đi? Ngoài miệng ồn ào bắt nói trọng điểm, kỳ thật trong lòng chỉ nghĩ đến làm sao để quay về hiện đại.”

Hai cha con nhà này nói chuyện toàn là nói cho Tiền Bội Anh nghe đâu, hiệu quả cũng rất lộ rõ.

Tiền Bội Anh có bi ai nào hơn là tâm đã chết, lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta không ngắt lời nữa, hai cha con cứ nói tiếp đi.”

“Vậy ngươi phải nhớ kỹ chuyện ta nói a.”

“Nhớ đâu, dong dài.”

“Được rồi”, lão Tống khoát khoát tay, xem bộ dạng là thật sự nói trọng điểm rồi đây, nhìn thê tử nói:

“Ta tên là Tống Phúc Sinh, năm nay 29 tuổi, hai vợ chồng chúng ta cùng tuổi.

Cha ở cổ đại của ngươi, năm đó liếc mắt một cái liền nhìn trúng ta, cảm thấy ta thi một lần liền đậu án đầu, tương lai có thể là tiền đồ rộng mở, cho nên hai ta liền sớm hưởng ứng trào lưu ở cổ đại: Kết hôn.

Sau đó, sau đó ta không còn thi đậu một lần nào nữa, nhạc phụ đã nhìn lầm.

Sau khi kết hôn, chúng ta chỉ có một khuê nữ là Tống Bàn Nha. Hiện tại, tuổi mụ (tuổi âm) của khuê nữ là mười ba.

Hai năm đầu sau khi kết hôn, chúng ta sống ở nông thôn cùng cả gia đình Tống gia.

Thôn kia tên là thôn Đại Tỉnh, cách huyện thành thật xa, huyện thành nơi chúng ta ở kỳ thật đã rất xa xôi hẻo lánh, có thể đoán được thôn kia là dạng gì ha.

Thôn Đại Tỉnh là cái thôn xa xôi nhất của huyện thành này, muốn đi huyện thành họp chợ một chuyến đều lao lực.

Nói như thế này, dọc theo thôn kia đi theo đường hẹp quanh co trong núi lại đi ra ngoài, đi chừng hai ngày liền không thuộc về phạm vi quản hạt của trưởng quan thành trì này. Dựa theo bản đồ ở hiện đại, nơi chúng ta ở hẳn là nằm trong phạm vi tỉnh Hà Nam.

Lúc này hai mẹ con các ngươi đều nghe minh bạch chính mình là ai, thân ở địa phương nào chưa?”

Tiền Bội Anh không phản ứng hắn.

Tống Phục Linh luôn luôn hợp rơ với ba của nàng. Ở hiện đại, thiếu tiền liền tìm ba, tiêu nhiều tiêu ít đều đều được cho, như vậy còn không hợp rơ được sao? Lập tức cổ động nói: “Rõ rồi, con tên Tống Bàn Nha. Có vẻ nữ hài tử ở Tống gia đều có chữ Nha, như là Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha gì đó, con nhỏ nhất, liền tên Bàn Nha, đúng không cha?”

“Phân tích đúng rồi, con gái ta chính là thông minh. Phía trên con, xác thật có Đại Nha cùng Nhị Nha, đó là hai nha đầu nhà nhị bá của con. Thân thể con từ nhỏ liền ốm yếu, quá gầy, mọi người ngóng trông con béo nên đặt tên con là Bàn Nha.”

“A? Ba, vậy tên của mẹ là gì a?”

Lão Tống nghe được nữ nhi hỏi, nét mặt hơi mang lấy lòng nhìn về phía tức phụ nói: “Mẹ của con a? Mẹ con cũng không sửa họ, vẫn còn là họ Tiền, Tiền thị. Tức phụ, lúc này trong lòng có thấy rộng thoáng hơn chút nào chưa?”

“Ba, quá trùng hợp! Liệu đây có phải là kiếp trước kiếp này của chúng ta không? Con là xuyên đến trên người lão tổ tông sao?”

Tống ba ba cũng rất cảm khái, đặc biệt là giờ khắc này lại đang ở cổ đại.

Nói tiếp, nói:

“Càng trùng hợp là, vô luận là ở hiện đại hay ở nơi này, cha đều là dựa vào tiền của Tiền gia, nhờ phước của Tiền gia cả.

Giống như lúc trước ông ngoại con truyền thụ tay nghề cho cha, làm cha lên làm đầu bếp, sau đó lại còn đem tiền bạc tích cóp hơn nửa đời cho cha mượn, làm nhà ta có đủ kinh phí mở quán ăn vặt, sau đó là thuê xưởng làm kem, liền như vậy, tích cóp từng chút, từng chút một, sau này mới có vốn mà mở nhà máy đấy.

Nhưng mà ông ngoại con thân thể không tốt, aizz, sớm đi theo bà ngoại con xuống dưới suối vàng....

Liền như ông nội bất công kia của con, mà còn được cha hầu hạ, hiếu kính a.

Ông nội con chính là nằm liệt trên giường đất hai năm đấy. Ta hầu hạ ông nội con ăn uống tiêu tiểu, tiền nằm viện cũng là ta trả. Phút cuối cùng, ông nội con sắp chết, nằng nặc đòi đi đến nhà đại bá của con.

Con biết vì sao không Phục Linh? Còn không phải là muốn chết ở nhà đại bá con, đến lúc đó tiền thu lễ liền thuộc về đại nhi tử của hắn sao! Nói chính mình già rồi hồ đồ, thế mà cuối cùng còn có thể viết cái di chúc để lại. Hừ, căn nhà nát ở nông thôn mà làm như ai cũng thèm muốn.

Ông nội của con thật là, không thể để lại một chút niệm tưởng tốt đẹp nào cho cha hết. Bất công thành như vậy quá ít có. Cha đều hoài nghi chính mình có phải đứa con mà ông nội con nhặt được hay không ấy chứ.

Nhưng mà, một người như vậy, một người cha không còn lời gì để nói như vậy, vẫn còn có thể mượn mặt mũi của ta, được mai táng long trọng. Mà ông ngoại con liền không, ông ngoại của con cũng chưa cho cha cơ hội hầu hạ. Ngủ một giấc liền đi rồi. Cả đời đều là hy sinh cho ta và mẹ con.”

Tiền Bội Anh lại lần nữa nhịn không nổi.

Vốn dĩ ruột gan đã rối một nùi, trượng phu lại còn nói đến chuyện này. Đây là cố ý muốn nàng nhớ đến cha mẹ phải không?

“Chúng ta đều chạy tới cổ đại rồi, ngươi còn nhắc lại mấy chuyện thóc mục vừng thối đó làm gì nữa? Nhắc tới có thấy bực bội không a? Nói chuyện không cái trọng điểm, không phải đang kể về ông ngoại ở cổ đại của Phục Linh sao?”

Lão Tống cứng đầu cứng cổ a, trong lòng cũng bỗng nhiên nổi lên cơn giận, hắn càng muốn nói chuyện này ở giờ phút này, hắn nhất định phải nói, nhất định, ngữ tốc cực nhanh nói:

“Đừng nói là chỉ xuyên tới cổ đại, ta có biến thành du hồn lang thang khắp nơi, cũng vẫn cứ kể, đi chỗ nào ta đều chiếm lý.

Cha vợ của ta đối xử với ta tận tình tận nghĩa, lúc này ta cũng không thể tảo mộ cho cha vợ ta nữa rồi. Vậy mà cha ruột của ta đối xử tệ bạc với ta như vậy, ta còn phải làm trâu làm ngựa cho hắn.

Hầy, Tiền Bội Anh, sao không thấy ngươi khó chịu gì vậy?

Lúc này còn bực mình hơn, ba chúng ta vừa đi đời, mọi việc sau đó.... Nhà máy, phòng ở, ô tô, tiền tiết kiệm vân vân, mọi thứ của nhà ta đều phải thuộc về nhà đại ca rồi. Đại tẩu chắc chắn mừng đến cười lộ cao răng, đi đường cũng nhanh như gió cho xem.

Ngẫm lại ta liền bực bội, chúng ta liều mạng làm, tích cóp nửa đời người a!”

Tiền Bội Anh trừng mắt nhìn trượng phu: “Được rồi được rồi, chuyện này đều đã bao nhiêu năm, sao còn còn chưa vượt qua được thế hả. Lát nữa lại làm bản thân giận đến thở phì phò cho mà xem. Mới vừa rồi còn khuyên hai mẹ con ta nghĩ thoáng một chút, nói không trở về được, phải lo chuyện trước mắt đã, hiện giờ lại đến lượt ngươi phát bệnh.”

Tống Phục Linh cũng vội vàng vỗ vỗ lưng cho ba nàng:

“Đúng vậy, ba bớt giận đi, mẹ không hiểu ngài, nhưng con hiểu ngài a.

Rốt cuộc, đột nhiên biến thành như vậy, bất kỳ người nào cũng đều không thể tiếp thu ngay được. Đây gọi là di chứng xuyên qua, không thể nghĩ nhiều đến chuyện cũ nữa.

Tỷ như con, con liền không nên nghĩ lại sự nghiệp ở hiện đại nha.

Chỉ nghĩ đến thôi liền thấy, bao nhiêu năm qua, con tốn công khảo thí, ngài tốn công bận việc, mẹ tốn công gây dựng quan hệ tốt đẹp cùng với đồng nghiệp, tiền tùy lễ trước giờ đi nhiều như vậy căn bản là không lấy lại được gì.

Còn có, bằng hữu ở hiện đại, sau này chúng ta cũng không còn có cơ hội gặp lại nữa rồi. Từng gương mặt kia, dù là người tốt hay xấu, ngay cả đại bá của con, hiện tại ngài muốn cãi nhau với đại bá cũng không gặp được người rồi. Không cam lòng cũng đành phải chịu.

Đến nỗi tiền ở hiện đại, ân, chủ yếu là tiền. Đặc biệt là mẹ thực có thể tích cóp. Mẹ không cho con tiêu, con tiêu một chút, mẹ liền nói con phá của. Hiện tại được rồi, ba chúng ta đi rồi, không tốn tiền.

Con đâu, con càng là tốn công lớn lên thon thả cao ráo. Hiện tại biến thành 13 tuổi, còn phải lại một lần nữa từ bé lớn lên. Cha nhìn xem chân ngắn, tay nhỏ của con này.

Con trước kia cũng thực tuổi trẻ mà? Thật không cần loại kinh hỉ biến thành trẻ con a.

Con còn đọc sách hơn hai mươi năm, các cuộc thi lớn lớn bé bé tra tấn cho con mệt mỏi gần chết, hiện tại lại thành thất học. Con không biết chữ ở cổ đại a.

Còn có còn có, nơi này nam tôn nữ ti, con cũng không dám tưởng tượng. Về sau con không thể ra ngoài đi du lịch, không thể tự mình đi làm kiếm tiền tưởng xài như thế nào liền xài, không thể, thật nhiều không thể a....”

Tống Phục Linh càng nói giọng càng nhỏ, hai tay chống cằm đặt ở trên bàn, lẩm bẩm nói: “Thôi, con không muốn nói nữa...”

Tống ba ba: “.....”

Khuê nữ là khuyên người khác đấy ư? Chưa khuyên được ai đã làm bản thân muốn điên luôn rồi.