Chương 4: Cổ Đại Nhạc Phụ Đại Nhân

Không khí nhất thời rất là suy sút.

Tiền Bội Anh nháy mắt với trượng phu, ý tứ là: Ngươi nên nói gì cứ nói, không cần phải xen vào nữ nhi đâu, một lát liền ổn, con gái chúng ta cũng đâu phải thật sự là mười ba tuổi.

Tống ba ba tự trách bản thân vừa rồi đã mất bình tĩnh, làm cho tinh thần của khuê nữ cũng bị sa sút theo.

Ngó ngó nữ nhi, trong lòng cũng hiểu rõ: Lặp đi lặp lại khuyên bảo lẫn nhau đều không hữu dụng.

Hắn xoa xoa mặt vài cái, cố đánh lên tinh thần nói với thê tử:

“Bội Anh, kỳ thật cha ở cổ đại của ngươi đối xử với ta cũng đủ tận tình tận nghĩa.

Tiền lão gia tử xuất thân là người vận chuyển hàng hóa, thời còn trai tráng mệnh giắt ở trên lưng quần, đi khắp từ Nam ra Bắc. Sau này, không biết được đến bí phương ủ rượu ở đâu, rượu nấu ra uống rất ngon, liền mở một cái quán rượu ở trong huyện này, an cư ở đây.

Cả đời Tiền lão gia tử, chỉ có một nhi một nữ. Tức phụ, ngươi là chị cả, phía dưới còn một đệ đệ, nương của ngươi thì mất lúc đệ đệ ngươi mới có mười tuổi. Cái này, ngươi phải nhớ kỹ.

Lúc đầu ta cũng đã nói rồi đấy, ta mệnh hảo là do đã cưới được ngươi.

Thời gian đầu, lúc hai chúng ta mới thành thân, là sống ở nông thôn cùng cả gia đình nhà ta. Nhưng, Tiền lão gia tử sợ ngươi bị liên lụy phải đi làm ruộng, cứ đến ngày mùa, lão gia tử đều bỏ tiền mướn người đi thôn Đại Tỉnh làm việc, làm cho ta cũng nhờ đó không cần làm việc.

Chờ đến khi ngươi sinh được khuê nữ, lão đại phu nói thân thể của ngươi đã bị tổn hại không thể sinh nữa, Tiền lão gia tử lại càng thêm nhọc lòng.

Đầu tiên là, thấy ta thi rớt tú tài liền ở trong huyện tìm cho ta cái công tác, phụ trách dạy vỡ lòng cho trẻ nhỏ, làm chúng ta rời xa nông thôn, sợ lão nương của ta tra tấn ngươi.

Tiếp theo, chuẩn bị nhà ở cho chúng ta, chính là căn nhà mà hiện tại chúng ta đang ở đấy. Tiền lão gia tử là cho không.

Nhắc tới phòng ở liền phải nói đến giai đoạn thứ ba của cuộc đời Tiền lão gia tử.

Bởi vì việc buôn bán rượu quá tốt, lão gia tử cần phải chuyển đến phủ thành mở rộng kinh doanh, liền mang theo nhà đệ đệ ngươi dọn khỏi huyện thành.

Sau khi lão gia tử rời đi, phủ thành cùng huyện thành cách nhau quá xa, không thể thường xuyên trở về, nhưng lão gia tử lại rất lo lắng cho hai mẹ con các ngươi, đương nhiên cũng là sợ ta kiếm tiền quá ít, sẽ đối xử khắc nghiệt với các ngươi, liền quyết định đem cái quán rượu trong huyện chuyển về danh nghĩa của ngươi.

Tức phụ, ngươi nghe hiểu không? Tương đương vừa tặng cho ta một căn nhà lại còn cho không một cái cửa hàng đang kiếm ra tiền.

Cho nên mới nói, lão gia tử thật là vì ngươi mà rầu thúi ruột. Đã phải cho không nữ nhi cùng với con rể nhà ở cửa hàng, lại còn không thể khoe khoang ra ngoài.

Một phương diện là sợ ảnh hưởng đến việc thi tú tài của ta, ở cổ đại sĩ-nông-công-thương a.

Về phương diện khác, ta đoán, lão gia tử là sợ ta nghĩ nhiều. Sợ rằng, nếu ta bị người cười nhạo, nói ta tựa như con rể ở rể, ta sẽ cảm thấy không có mặt mũi, về nhà lại gây gổ đánh lộn với tức phụ ngươi. Cho nên nhạc phụ liền giấu kín việc tặng cửa hàng, chỉ chọn một người thân tín phái tới làm chưởng quầy, đó là Ngưu thúc.

Ngưu thúc ở tại trong tiệm rượu luôn, cũng không biết vì lí do gì mà không lấy vợ, vẫn luôn phụ trách quán rượu kia của nhà chúng ta.

Quán rượu ấy liền ở ngay tại phố Tây, ra khỏi nhà, quẹo phải chính là phố Tây. Mùng một mỗi tháng Ngưu thúc đều đúng giờ đem tiền lời đưa đến nhà ta. Nói cách khác, chúng ta không cần xử lý cửa hàng, mỗi tháng còn có bạc.”

Nhắc tới bạc, Tống ba ba dừng một chút, nhớ tới nguyên nhân làm cho ba người bọn họ xuyên đến cổ đại.

Hắn nhíu mày nhìn về phía thê tử, nói:

“Bội Anh, còn có chuyện này, việc chúng ta có quán rượu, hàng tháng có bạc vào tay, trừ bỏ nhạc phụ, lão nương cùng với hai cái ca ca của ta, còn lại, ngay cả đại tỷ của ta đều không biết rõ. Chuyện này đáng lí không thể có người ngoài nào biết được mới đúng.

Mới nãy ta cũng nói rồi, trước kia, mỗi năm ta đều lấy tiền đưa về nông thôn để cho lão nương mua thêm một hai mẫu đất, nhưng mà mặt ngoài ta đều nói đó là tiền kiếm được từ việc chép sách, dạy học. Rốt cuộc tại sao ta lại bị trộm chú ý vậy nhỉ? Kẻ trộm làm sao biết được chỗ cất giấu tiền của nhà chúng ta?”

Tiền Bội Anh "xí" một tiếng: “Không phải ngươi còn có hai tẩu tử nữa sao? Hai ca ca của ngươi chẳng lẽ không nói cho tức phụ của bọn họ ư? Ngươi có chuyện gì to như mắt muỗi cũng đều về nhà lải nhải cùng ta đấy thôi. Sau đó, hai tẩu tử kia không phải còn có cái nhà mẹ đẻ nữa sao? Nhà mẹ đẻ chẳng lẽ không có tẩu tử của hai tẩu tử? Thế gian này a, chỉ cần kể cho một người, liền không còn là bí mật nữa rồi.”

“Ý của ngươi là, người quen gây án?” Hỏi xong, Tống Phúc Sinh không chờ trả lời đã tự gật đầu: “ Ừm, có đạo lý. Muốn trộm nhà ta cũng không quá khó, chỉ có ba người chúng ta, cơ hội đắc thủ rất lớn. Kia, ta phải nghiên cứu thật kỹ là ai, về sau còn biết mà đề phòng chút.”

Nói đến đây, Tiền Bội Anh cũng liền thuận tiện hỏi: “Đúng rồi, ta với khuê nữ bị chuốc thuốc mê, còn ngươi thì đi đâu vậy? Vết thương trên đầu ngươi, trừ bỏ một cái là do té ngã đυ.ng vào tảng đá, thì cái kia là do động thủ đánh nhau với người khác hả?”

“Cái gì động, cái gì thủ a!”

Tống Phúc Sinh thực ghét bỏ nguyên chủ là cái kẻ nhát gan, ghét bỏ chết thân thể này. Trừ bỏ sẽ nói "có nhục văn nhã" cùng với hàng ngày nghiên cứu cách chiếm tiện nghi của nhà nhạc phụ, còn lại đều là rắm chó không kêu.

Trong trí nhớ, tối hôm qua nguyên chủ là đi dập đầu cho lão tiên sinh dạy hắn thi đậu đồng sinh. Lão tiên sinh kia đã chết, hắn ở nhà nhân gia quỳ đến rạng sáng, làm hiếu tử hiền tôn, nhờ vậy mà may mắn tránh thoát bị chuốc thuốc mê.

Đương nhiên, nếu hắn ở nhà, cũng chẳng được tích sự gì.

Bởi vì, trong trí nhớ, khi nguyên chủ trở về, vừa lúc chạm trán với đạo tặc, sau đó hắn liền ôm đầu ngồi xổm ở trên mặt đất, không dám nhìn nhân gia. Phỏng chừng tên trộm kia cũng không tưởng được hắn lại hèn nhát như vậy, thập phần chướng mắt hắn, trước khi đi liền đập cho hắn một gậy.

“Hừm, không ở nhà. Trở về liền phát hiện nơi giấu bạc trống huơ trống hoác, quá tiếc của, liền vội chạy đến chỗ Huyện thái gia báo quan.

Đại khái cảm thấy chính mình là đồng sinh, có chút phân lượng, hẳn là quan lão gia sẽ cho vài phần mặt mũi mà nhanh chóng truy tìm hung thủ. Kết quả, người cũng chưa nhìn thấy, gã sai vặt ở đó nói là Huyện thái gia không ở huyện nha, nhân gia đã mang theo sai dịch đi ra khỏi thành từ sớm rồi.

Cái nữ nhân bưng bát thuốc lúc đầu ta nói trông giống như Phan Kim Liên ấy, chính là nha hoàn nhà Huyện thái gia.”

Tiền Bội Anh không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tống Phúc Sinh, chưa hiểu rõ lắm, nhưng Tống Phục Linh lại hiểu rất nhanh: “Ai u, may quá a. Ba, may mà ba xuyên qua tới, cho cái không được việc như hắn thay đổi tim. Một người nam nhân, tới thời khắc mấu chốt lại không quan tâm tình hình thê nữ thế nào, chỉ lo kiểm tra tiền bạc, nhân phẩm thật là không tốt đến đâu.”

Tiền Bội Anh cũng có lệ mà gật đầu theo, đối với những việc và người ở đây, như cũ không mấy hứng thú: “Lúc này trong nhà có bao nhiêu người xem như đã biết rõ rồi, trước hết chúng ta cứ đi nấu cơm cái đã, vừa ăn vừa nói tiếp.”

Nói xong, nàng dẫn đầu đứng lên, đi đến nhà bếp ở gian phía ngoài.

Tống Phục Linh vịn khung cửa, hỏi: “Mẹ, có khi nào kẻ trộm đã lấy luôn cả lương thực, gạo, bột mì với lại dầu ăn rồi không?”

“Không”, Tiền Bội Anh mím môi nhìn túi lương thực, trong lòng nổi lên một chút gợn sóng, không hề thờ ơ như vừa rồi nữa.

Vì sao đâu? Bởi vì, dù cho nàng không có ký ức, không hiểu hết thảy mọi chuyện ở cổ đại, nàng cũng hiểu được, tại thời đại như thế này, trong nhà có thể có bột mì cùng gạo, cuộc sống hàng ngày phải nói là rất sung sướиɠ. Nên biết, không chỉ cổ đại, mà ngay cả những năm 70-80 ở hiện đại, cũng có rất nhiều người không có những thứ này mà ăn.

Mà mấy câu nói kế tiếp của trượng phu, làm cho đôi mắt của Tiền Bội Anh càng thêm chua xót.

“Thân thể này của ta chính là đồng sinh, chúng ta cũng không đủ tiền để ăn mấy thứ này đâu. Là Tiền lão gia tử sợ tức phụ ngươi ăn uống kham khổ, liền làm Ngưu chưởng quầy mỗi tháng không chỉ đưa tiền bạc đến, mà còn phải mua 50 cân bột mì, 20 cân gạo, một bình dầu ăn đưa tới. Từ ngày lão gia tử dọn đến phủ thành, vẫn luôn là như thế này, không cần biết giá lương thực tăng cao đến đâu, bột mì chưa bao giờ ngừng.”

Động tác khom lưng múc gạo của Tiền Bội Anh chợt dừng một chút, thanh âm có chút nghèn nghẹn nói: “Ta sẽ đối xử với lão gia tử như là cha ruột. Sau này.... chúng ta phải đối tốt với lão gia tử đấy.”

Tống Phục Linh nghe ra thanh âm của mẹ nàng có vẻ hơi khác, thật cẩn thận thò lại gần: “Mẹ, sao mẹ lại khóc rồi...”

Tiền Bội Anh vội dùng tay áo quệt nước mắt, không trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Càng quệt nước mắt càng nhiều.

Giờ phút này, nàng chỉ là... rất nhớ cha mẹ đã qua đời từ nhiều năm trước của nàng, nhớ cha ruột nàng.

Cha ruột cùng người cha ở cổ đại này thật là giống nhau, đâu chỉ giống trượng phu nói như vậy, đối tốt với cô gia a, không có tròng mắt nào có hốc mắt.

Bọn họ là đối tốt với nữ nhi, toàn tâm toàn ý quan tâm nữ nhi. Chưa gả chồng, lo lắng nữ nhi chịu lạnh, chịu nóng, đói bụng. Gả chồng rồi, lo lắng nữ nhi phải chịu ấm ức tủi thân lại không về nhà nói cho người thân.