Chương 5: Râu Ria Bàn Tay Vàng

Tống Phúc Sinh thở dài, đoán được thê tử là đang nhớ đến nhạc phụ nhạc mẫu, tiến lên vỗ vỗ bả vai thê tử an ủi: “Được rồi, hôm nay để ta nấu cơm, đừng nhìn mấy nguyên liệu này mà nghĩ đến chuyện cũ nữa.”

Nói xong liền vén tay áo, ngồi trên ghế đẩu nhóm lửa, làm thê tử cùng nữ nhi đi ra ngoài chờ ngồi mát ăn bát vàng.

Nhắc tới nguyên liệu nấu ăn, Tống Phục Linh cùng Tiền Bội Anh lập tức liếc nhau, hai mẹ con bỗng nhiên ý thức được, hình như đã quên một cái vấn đề quan trọng nhất.

Tiền Bội Anh vội vàng lau khô nước mắt, hai mẹ con trăm miệng một lời hỏi: “Chocolate ngươi/ba lấy từ đâu ra?”

Tống Phúc Sinh chậm rì rì nói: “Đúng vậy, sao tới bây giờ hai mẹ con ngươi mới hỏi. Lúc ấy ta cũng sợ xanh cả mặt luôn đấy.”

……

Có cái không gian tùy thân;

Không gian tùy thân là cái căn nhà ở hiện đại;

Tống ba ba chỉ cần dùng ngón tay cái trên bàn tay phải đè lại chấm đỏ trong lòng bàn tay, là trong đầu có thể hiện lên căn nhà trước kia;

Muốn lấy đồ vật từ trong không gian tùy thân ra ngoài, thì trong tâm trí cần phải nhìn thấy được đồ vật đó, nói cách khác, phải biết chính xác vật đó ở đâu, trong tư tưởng có thể lật đến nó thì mới lấy ra ngoài được;

Như vậy, đồ vật ở cổ đại có thể cất vào trong không gian hay không? Đáp án là, không thể.

Kia, đồ vật ở hiện đại có thể lấy ra sử dụng ở cổ đại hay không? Có thể. Tống ba ba cần phải bính trừ tạp niệm, nghĩ trong đầu: Ta muốn thứ này.

Mà trong quá trình hắn lấy đồ vật, thân thể hắn sẽ có vẻ dại ra, trông giống như là bỗng nhiên bị quỷ nhập thân, bị điểm á huyệt, tròng mắt cũng không chuyển, bởi vì tư duy của hắn đang ở trong không gian du tẩu đâu, không thể nói chuyện, không thể động đậy.

Mặt khác, cũng là quan trọng nhất, hết thảy mọi thứ trong không gian sẽ được bảo trì nguyên dạng, sẽ không hỏng hóc theo thời gian. Nhưng mà trong không gian cũng không có điện, không có nước, không mạng internet, không dùng được di động, không xem được TV, chỉ là một cái phòng ở sáng trưng mà thôi.

Nói cách khác, trước khi ba người nhà bọn họ xuyên tới cổ đại, trong phòng là cái dạng gì, hiện tại vẫn là như thế.

Tỷ như:

Trước khi rời đi, cây dưa chuột ở trên ban công phía bắc có chút héo héo, về sau vẫn luôn là trạng thái héo héo. Trong phòng bếp, một chậu quả hồng mini tươi mọng mới được rửa xong, còn chưa kịp đổ nước đi, về sau lúc lấy ra ở cổ đại, thời điểm mới vừa biến ra trái hồng cũng sẽ còn vài giọt nước. Còn cái ngăn đông của tủ lạnh thì sao ư? Trước khi rời đi, thịt hoặc là đồ vật trong đó đã bị đông lạnh thành trình độ gì thì sẽ luôn bảo trì ở trình độ đó.

Tiền Bội Anh ngơ ngác cầm hộp sữa chua, đây là cha đứa nhỏ dựa theo yêu cầu của nàng lấy ra.

Nàng có chút hoảng hốt xé mở hộp sữa chua, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ.

Khi vị sữa chua tràn ngập trong miệng, đồng chí Tiền Bội Anh bỗng nhiên cảm thấy rộng mở thông suốt từ trong ra ngoài.

Chỉ cảm thấy: Trước kia vẫn là sống quá hẹp hòi, quãng đời sau này, thật không có gì là nàng không tiếp thu được.

Bên tai nghe tiếng khuê nữ thúc giục Tống Phúc Sinh: “Cha lại biến ra cái bật lửa đi, bằng không cha không ở nhà, con cùng mẹ vô pháp nấu cơm, hai mẹ con con còn phải tốn chút thời gian mới thích ứng được với đá đánh lửa a.”

Ba của đứa nhỏ liên tục phụ họa: “Đúng vậy, phải nghiên cứu đi, cha không ở nhà hai mẹ con con muốn ăn cái gì cũng phải tự nấu a. Mà chủ yếu là hai mẹ con con không quen biết ai, không thể tùy tiện ra cửa đâu đấy. Không cần biết là có chuyện gì xảy ra, hai mẹ con con tạm thời đừng ra khỏi cửa, hết thảy cứ chờ đến khi quen thuộc rồi tính."

Khuê nữ, cha chiên bánh quai chèo cho hai mẹ con ăn ha. Cha chiên nhiều một chút, vạn nhất cha không ở nhà, con cùng mẹ liền lấy bánh quai chèo ra mà lót dạ. Bây giờ cha lại nấu thêm nồi cháo thịt nạc cho con, rồi hầm một nồi thịt kho, làm món cà tím xào tương, xem như bữa cơm an gia ở cổ đại của nhà chúng ta. Chờ cha làm ảo thuật cho con đi ha.”

Sau đó nữ nhi đột nhiên biết sinh sống, túm chặt cánh tay của Tống Phúc Sinh, đôi mắt trừng đến tròn xoe: “Không được, tốt nhất là lấy nguyên liệu ở cổ đại đi ba. Không phải ba đã nói đồ vật ở trong không gian dùng hết liền không có nữa hay sao? Đồ vật bên ngoài cũng không bỏ vào trong không gian được. Từ nay về sau, không đến vạn bất đắc dĩ, chúng ta không thể động đến đồ vật ở trong không gian, ba phải nhớ kỹ a?”

Phỏng chừng còn không yên tâm, Tống Phục Linh nhìn chằm chằm Tống Phúc Sinh, lại nhấn mạnh: “Chỉ có thể lấy dầu ăn, muối, tương, dấm cùng những vật phẩm sinh hoạt tạm thời cần dùng, những đồ vật khác ba phải lấy ở cổ đại, chúng ta phải nhanh chóng kiếm tiền để mua đồ vật thôi ba.”

Tiền Bội Anh tiếp nhận câu chuyện: “Đúng vậy, ngươi nghe được lời của khuê nữ chưa, ngươi làm có làm được không nha?”

Lại cười cười nhìn Tống Phục Linh, nói: “Mẹ cảm thấy chuyện này có lẽ vượt quá khả năng của ba con rồi. Người ta là Tống Phúc Sinh nguyên bản, trước kia cũng không kiếm được vài đồng từ việc dạy học đâu đấy. Đến ba của con, nếu là dựa vào dạy học? Tuyệt, hắn là cái đồ dỏm a, hơn nữa, trong bụng cũng không có bao nhiêu chữ. Năm đó ba con thi chuyển cấp từ tiểu học lên sơ trung (tương đương cấp hai ở vn) cũng chưa thi đậu a, trung học là đi cửa sau mới vào được nha.”

“Ây ây? Bội Anh, ngươi càng ngày càng không phúc hậu, ở trước mặt hài tử nói hươu nói vượn gì vậy. Ta không thi đậu sơ trung lúc nào?”

Tiền Bội Anh cười phá lên.

Lão Tống nóng nảy cũng phải thôi, việc này ở hiện đại hắn giấu được mấy chục năm rồi a.

Phải biết rằng, trước kia ba của hài tử vẫn luôn quảng cáo rùm beng chính mình, nói nữ nhi Phục Linh có thể thi đậu nghiên cứu sinh, đều là giống hắn, hắn bằng cấp thấp là bởi vì không có cha mẹ tốt, không đuổi kịp thời đại tốt, bằng không chắc chắn thi đậu tiến sĩ.

Nhìn xem, hắn thổi da trâu sắp cao đến tận bầu trời luôn rồi, nếu là khoác lác có bị đánh thuế, hiện tại trong nhà còn phải mắc nợ nữa đâu.

“Ta chỉ là thuận miệng nói nói, giả thiết một chút mà thôi. Ta cũng là lo lắng cuộc sống ở cổ đại sẽ khó khăn a, chúng ta cũng không quen thuộc cổ đại, hai mẹ con ta lại còn không có ký ức, trở thành gánh nặng cho ngươi, muốn nhắc nhở ngươi hai câu thôi a.”

Tống Phục Linh cho rằng kế tiếp ba nàng sẽ thẹn quá thành giận, thề nói: “Không cần ngươi nhắc nhở, ngươi liền chờ xem đi!” Nhưng mà ngoài dự đoán, không có.

Ba ba chỉ là trầm mặc vo gạo bỏ vào trong nồi, trầm mặc xoa bột, bóng dáng nhìn như thế nào đều thấy ủ rũ, héo úa.

Tống Phục Linh thò lại gần an ủi: “Ba, con tin tưởng ba, nhất định ba sẽ làm được.”

Tống Phúc Sinh lắc lắc bột mì trên tay, ồm ồm nói: “Không phải cái kia, ba đang lo lắng chuyện khác. Có một chuyện còn khϊếp sợ hơn cả việc trên người mang cái không gian tùy thân nữa đấy.”

“A?” Tống Phục Linh sửng sốt.

“Nãy giờ ba vẫn chưa nói đây là cái triều đại gì, bởi vì ba cũng không hiểu được a.

Hai mẹ con các ngươi nhìn xem, ở đây có nước tương, có nồi sắt, có hành, gừng, tỏi, cũng có thể xào rau. Trọng điểm là còn có bắp, chỉ là sản lượng không cao. Không có khoai lang đỏ, khoai tây, cà chua, ớt cay, ít nhất thì trong trí nhớ của ta là chưa từng thấy, chưa từng ăn.”

Tiền Bội Anh mặc dù nghe không hiểu trượng phu là muốn ám chỉ cái gì, chuyện này có gì mà phải khϊếp sợ hơn chuyện trên người có cái không gian tùy thân? Nhưng nàng cũng không cần phải nghĩ nhiều, lập tức nhìn hướng người có bằng cấp cao nhất trong nhà: nữ nhi. Tuy rằng nữ nhi là học triết học, ở cổ đại cũng không có tác dụng gì.

Tống Phục Linh cúi đầu nghĩ nghĩ, phân tích nói: “Ba, có bắp hẳn là triều Minh. Như vậy lúc này không có khoai lang đỏ, khoai tây cũng là bình thường. Trong lịch sử, vốn dĩ chúng nó cũng được sử dụng để làm lương thực muộn hơn bắp. Ớt cay, cà chua vậy càng không cần phải nói, càng thuộc sau này.”

“Vấn đề liền ra tại đây, mấu chốt là đây không phải là triều Minh, mà là vương triều Gia Hữu. Con nghe mà xem, một người thi chuyển cấp từ tiểu học lên sơ trung đều cảm thấy lao lực như ba, cũng biết trong lịch sử căn bản không có cái triều đại này. Chỉ nghe cũng chưa từng nghe qua a.”

“Ý gì a?” Tiền Bội Anh kinh ngạc: “Không có thời đại này, vậy hóa ra chúng ta bay tới chân không đấy hả? Nhưng chúng ta là người thật mà, véo một cái liền đau.”

Từ chuyện xuyên không, không gian tùy thân, lại đến vương triều không hề tồn tại trong lịch sử, Tống Phục Linh nhưng thật ra tiếp thu rất nhanh, chỉ dùng vài giây lấy lại thần liền hỏi tiếp: “Ba, ngài cứ việc nói thẳng đi, đừng sợ dọa đến hai mẹ con con, triều đại này làm sao vậy?”

“Cha cảm thấy không yên ổn, có khả năng muốn loạn. Mà đây là triều đại gì chúng ta cũng không rõ ràng lắm, tất cả những kiến thức về lịch sử con từng học được cũng đều vô dụng. Cha là lo lắng chúng ta không thể tiên đoán được tai họa gì sẽ xảy đến.”