Chương 4: Trong đêm đi Tễ Nguyệt điện chờ ta

Nữ đế tóc mai nhiên sương hoa, thân thể suy nhược, ngày bình thường luôn ôn tồn lễ độ cùng ôn nhu cười. Điểm này, Mai Yểu Ngọc rất giống nàng.

Thạch Hàn đi theo nữ đế quá lâu, tự nhiên sẽ hiểu được phía sau khuôn mặt nhu hòa tươi cười kia là thế nào vô tình, là hắn thường thấy bệ hạ dùng khuôn mặt ôn hòa đó hạ lệnh không hề nhẹ nhõm

“Trở về rồi sao?”

Thạch Hàn đầu tiên là cúi đầu trong miệng chúc vạn tuế, sau đó vội vàng tiếp nhận công việc trong tay của đồ đệ thϊếp thân mà hầu hạ nữ đế

Nữ đế tiếp nhận chén thuốc Thạch Hàn đưa tới cũng không nhìn nhiều,đưa lên môi uống một hơi cạn sạch.

“Nghe nói, ngươi ở cửa đại điện chờ rất lâu?”

Đáy lòng Thạch Hàn khuấy động nhưng trên mặt hắn không hiện rõ, hắn nếu giả vờ như không thèm để ý thuận miệng đáp chỉ sợ sẽ khiến nữ đế nghi ngờ, tâm tư hắn bách chuyển thiên hồi chỉ một thoáng chốc.

Hắn lập tức trợn to mắt tỏ ra không tin được đề cao âm lượng nói “ Cái kia? Chỉ chờ trong chốc lát điện hạ liền ra ngoài đón, chẳng lẽ điện hạ bởi vì không cẩn thận say rượu gây ra tin đồn rồi?”

Một câu, đem sự thật nói ra là có người đố kỵ muốn lan truyền tin đồn xấu cho Mai Yểu Ngọc. Nữ đế bây giờ đã tiến vào cuối thu, lúc này lập thái tử chính là thực tình phó thác giang sơn, lại có ai đi châm ngòi thái tử thế này thế kia, nàng nhất định lòng chưa nghi ngờ.

Quả nhiên, nữ đế nghe xong rốt cuộc lộ ra nụ cười “Đúng là như thế”. “ Thôi, nàng đã đi bái kiến mẫu phi nàng rồi à?”

Thạch Hàn cười nói “ Dạ, Điện hạ hiếu tâm”

Nữ đế đột nhiên che miệng cười ra tiếng, nửa ngày mang theo đôi mắt tế văn giống như lãnh đao hướng Thạch Hàn phóng tới, nhưng nàng như cũ khóe môi mang khí cười nói nhu hòa “ Hiếu Tâm? Nàng có đi Đích mẫu của nàng bái kiến chưa?”

Thạch Hàn vừa mới bình phục tâm lại hung hăng run rẩy, hoàng hậu cùng Lăng Phi mẫu nữ kết oán, toàn cung ai mà không biết, hắn làm sao có thể ngay ở trước mặt điện hạ nhắc nàng đi cung hoàng hậu.

Hắn còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào, nữ đế mỉm cười khẽ lắc đầu, tựa như hơi có chút bất đắc dĩ nói “ Xem ra ngươi còn có chuyện không biết” nàng lại cười nói: “ Đi đề điểm một hai câu, nên có cấp bậc lễ nghĩa một chút”

“Tuân chỉ” Thạch Hàn lúc ấy cũng không hiểu nữ đế nói lập lờ nước đôi như thế cuối cùng là có ý gì.

oOo

Mai Yểu Ngọc ở trên giường nhỏ ngủ, đêm qua Ninh Quốc Công mừng thọ, nàng yến ẩm cả một đêm, sáng sớm mới về. Mặt trời xuyên qua phía tây luồn vào song cửa sổ để người trên giường phủ một tầng ánh kim, ngày xuân gió thu không lạnh không khô lướt nhẹ qua mặt, thân mật càng làm cho người ta ngủ ngon.

Lăng Phi ngồi ở trên sập thêu hoa trên khăn, thỉnh thoảng nhìn hài nhi phải chăng có ngủ ngon không, nếu thấy mi mắt khẽ nhíu liền cầm quạt tròn mà nhẹ nhàng thổi mát cho nàng. Trong phòng không có để cung nhân trùng hương, Lăng Phi sợ gây mẫn cảm với mũi của hài nhi.

Tây Trúc dẫn một kiều nữ vừa vào đến cổng nhìn thấy Mai Yểu Ngọc đang ngủ say, quay đầu thấy khôn trạch đối với mình ra hiệu giữ im lặng. Trình Hòa cũng thăm dò nhìn một cái rồi cười duyên gật đầu, vừa mới vào cửa liền hướng Lăng Phi hành lễ, Lăng Phi không nói gì chỉ phiêu liếc nhìn nàng một cái rồi cúi đầu thêu thùa.

Lăng Phi thích thêu thùa nhiều năm cũng không thấy ra thành phẩm gì, người nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện dù thần sắc nàng nghiêm túc, bàn tay không chút do dự coi như ngay cả một mảnh cánh hoa cũng không có thêu thành. Trình Hòa dời bước ngồi bên chân Lăng Phi, đôi bàn tay lại ngừng theo hành động của nàng, ánh mắt lại nhìn về phía nàng, trên mặt hỉ nộ khó lường, bàn tay hạ xuống đưa kim chỉ giao cho nàng.

Trình Hòa cầm kim thêu mấy lần xoay chuyển ngón tay, chính là thêu cực kỳ lưu loát, sau đó trả kim thêu cho Lăng Phi. Lăng Phi nhìn chằm chằm cái hoa văn kia lại không hợp nhau, đúng là “ nhân tài kiệt xuất”, khóe môi mím chặt một cái, không tri tâm xem rốt cuộc đáy lòng có cảm tưởng gì.

Trình Hòa vẫn như cũ quỳ, di chuyển trước mặt Mai Yểu Ngọc đang ở trong mộng đẹp, nàng rủ xuống mi mắt hoa đào, trên mặt nụ cười nhàn nhạt dùng ánh mắt tinh tế đánh giá điện hạ. Nàng là nữ nhi của đại thần trong triều, là khôn trạch được đưa tới làm thị thϊếp cho Mai Yểu Ngọc, nghe nói Mai Yểu Ngọc phân hóa chính nhờ nàng đến trợ giúp điện hạ vượt qua.

Hỉ thước ở trên cây bên ngoài hót vang vài tiếng đánh thức Lăng Phi xuất thần nhìn hai người, sắc mặt nàng vẫn như cũ lạnh nhạt tiếp tục thêu thùa trong tay. Nhưng lúc đầu Trình Hòa thâm tình nhìn qua Mai Yểu Ngọc lại lặng lẽ cong mặt mày, nguyên lai nàng mặt ngoài là dò xét điện hạ kỳ thực dư quang một mực chú ý đến Lăng Phi nương nương.

Cũng không lâu lắm, Tây Trúc mới đi đến bên cạnh Lăng Phi quỳ xuống rỉ tai nói gì đó:

“Đệ tử của Thạch Hàn công công, tiểu công công Cư Lâm đến, nói Thạch Hàn có lời muốn truyền tới cho điện hạ”

Lăng Phi gật đầu nhẹ nói “ Gọi hắn tiến đến” Lại đối với Trình Hòa nói: “ Ngươi từ từ gọi điện hạ dậy, hầu hạ nàng ngồi lên”

Hai người đều nói “ Dạ”

Cư Lâm là người cơ linh, vừa mới vào cửa liền bái chào Lăng Phi sau đó chúc Mai Yểu Ngọc cùng Lăng Phi, lại tán dương Trình phu nhân diễm lệ, ngay cả Tây Trúc cũng bị hắn hảo ngôn lấy lòng.

Hắn trước cho thấy sư phụ hắn phái tới là vì nhiều chuyện mà tới, tâm tư điện hạ thông thấu, nhưng hôm nay chưa có tỉnh ngủ chỉ sợ sơ sẩy quên đi lễ nghi phiền phức trong cung, sư phụ tuổi già nhiều chuyện nhắc nhở điện hạ ngàn vạn lần đừng quên Trung Cung. Sau lại nhanh nói gần nói xa, nhưng thật ra là ý của bệ hạ, để mình cùng sư phụ tranh thủ thời gian truyền đạt.

Lăng Phi không nhiều lời liền nói “ Làm phiền” Mai Yểu Ngọc vừa tỉnh ngủ mang theo lười biếng vũ mị, nàng mặt mày nhu hòa mà cười cười ban thưởng một chút, Cư Lâm khom người lui ra trước còn thấp giọng lấy lòng nhỏ nói vào tai nàng : “ Thái tử điện hạ”

Mai Yểu Ngọc rõ ràng sững sờ, sau đó giả bộ nổi giận, CƯ Lâm cười hì hì gật đầu nói “ Nô tài không có nói gì!”

Đuổi Cư Lâm đi xong, Mai Yểu Ngọc mặt lại đổ xuống cười lạnh một tiếng “ Hắn không như sư phụ của hắn, gian hoạt học vụng nhưng cũng không học được một chút”

Lời vừa nói ra Tây Trúc giả vờ như tai điếc đi về phía ngoài cửa, Trình Hòa đột nhiên che miệng mà cười, mà Mai Yểu Ngọc lại cất tiếng cười to không chút nào thu liễm

Lăng Phi: “ Nhưng Cư Lâm là một hảo hài tử”

Nói bóng gió để Mai Yểu Ngọc hiểu được “ nhi thần minh bạch”

Thủ lễ tiết chính là muốn nàng đi cung hoàng hậu Đích Mẫu bái lễ, Lăng Phi tự mình tiễn nàng đến cửa cung, Lăng Phi dáng người đoan trang thẳng tắp nhưng cẩn thận nhìn kỹ thì đi đường có chút cà thọt, chân phải tựa như bất lực.

Mai Yểu Ngọc đi đằng sau nửa bước nhìn theo, trong lòng một trận đau đớn, Mẫu Phi lúc trước vì sao như thế ?

Hoàng hậu vừa mới vào làm chủ Trung Cung liền dùng thủ đoạn ngự sử xuất lôi đình, vừa mới bắt đầu nàng còn chưa chú ý tới nàng, vốn chỉ là thứ hoàng nữ tầm thường không có gì lạ, đầu tiên là Bạch Tần gia nhập dưới trướng hoàng hậu bởi vì nàng đố kỵ Lăng phi, bởi vậy mới trắng trợn châm ngòi thổi gió để hoàng hậu nhỏ tuổi ghi hận Lăng Phi.

Nửa năm sau hoàng hậu tra ra một bản án cũ.

Hoàng tử hoàng nữ lúc vừa ra đời liền được ngự ý dò xét chẩn bệnh, sau này đại khái bọn hắn sẽ phân hóa thành gì, hoàng lục nữ Mai Yểu Ngọc lúc sinh ra đời bị tiên đoán phân hóa thành trung dung hoặc khôn trạch, bởi vậy các cung đối với mẫu nữ này liền buông lỏng cảnh giác mới giúp Mai Yểu Ngọc an nhiên sống đến tám tuổi.

Nhưng hoàng hậu mới tra ra năm đó Lăng Phi mua chuộc ngự y để nói dối, thực tế Mai Yểu Ngọc có tám thành xác suất phân hóa thành càn nguyên ! Việc này mới truyền ra khiến bệ hạ tức giận, toàn cung trên dưới đều giận dữ.

Lúc đầu tội khi quân không thể không chết, làm sao nữ đế nhớ tới lúc ấy vẫn còn nhà ngoại là trọng thần, hạ lệnh đánh ba mươi trượng, cấm túc một năm. Chân mẫu phi cũng vì đó mà bị gãy, nàng còn nhớ rõ nàng ở trước mặt mẫu phi kêu khóc, mẫu phi nước mắt giàn dụa đau đớn tố bệ hạ vô tình.

Mẫu phi khi đó cực kỳ bi thương tự nhủ:

“Con a, ta nếu nói ta chưa từng có làm qua, con tin không?”

“Hài nhi tin!”

Đối với hận mẫu hoàng, sớm liền vào lúc đó chôn xuống.

Lăng Phi ôn nhu mở miệng “ Đi thôi, về Tễ Nguyệt điện sớm, đừng có trì hoãn”

Mai Yểu Ngọc thu hồi suy nghĩ gật gật đầu, lại đối với Trình Hòa một bên thấp giọng nói một câu “ Trong đêm đi Tễ Nguyệt điện chờ ta”

Trình Hòa khống chế biểu lộ, chỉ là đôi mắt hơi mê mang cùng không hiểu, sau đó nhu thuận gật đầu đáp “ Dạ”

Lăng Phi một bên lúc đầu lạnh nhạt, lại tăng thêm vài phần u ám