Chương 1: Hoàng quý phi

Vào giữa mùa hè, đúng như bài thơ của Hàn Dũ viết: "Ngũ nguyệt lựu hoa chiếu nhãn minh, Chi gian thì kiến tử sơ thành." có nghĩa là "Hoa lựu tháng năm rạng chiếu trước mắt, Trên cành đã thấy trái non mới kết."

Cuộc đua thuyền rồng náo nhiệt mới trôi qua không bao lâu, thời tiết có chút nóng lên, buổi sáng xuất hiện một trận sương mù, dưới màn sương mù dày đặc, phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi ngải hương. Lễ hội Đoan Dương mới trôi qua không có mấy ngày, là thời gian được nghỉ ngơi thư giãn hiếm hoi đối với các phu nhân vừa mới lo liệu qua mùa lễ, nhưng họ không ngờ rằng một đạo thánh chỉ bất ngờ của triều đình đã phá vỡ sự yên bình ở kinh đô.

Cẩm Hương hầu phủ, thế tử phu nhân Chu thị nghe được ý chỉ, cả người liền cảm thấy nôn nóng, đối mặt với bữa sáng đầy ắp trên bàn, bà không có chút tâm trạng nào.

Chu thị năm nay ba mươi lăm tuổi, gương mặt tròn trịa, cái trán trơn bóng mịn màng, dái tai dày, trông xinh xắn giống như người mới đôi mươi, bà là người cũng rất có phúc khí, sau khi sinh một đôi long phượng thai, lại sinh hạ một đôi song bào thai, ở Cẩm Hương hầu phủ quản gia mấy năm, trượng phu chưa từng có thê thϊếp hầu hạ, các nữ quyến trong kinh liền không có không hâm mộ bà.

"Đại phu nhân, ngài thế nào cũng phải ăn một chút, lát nữa còn phải tiến cung đi ăn mừng đâu." Đại nha đầu bên người khuyên

Chu thị lộ ra lo lắng: "Ta chính là vì tiến cung mới dùng bữa không được."

Đại nha đầu sửng sốt, không khỏi thở dài: "Quy củ của Đại Ung chúng ta từ trước đến nay chính là có hoàng hậu thì không lập hoàng quý phi, như vậy hoàng hậu nương nương phải nên xử lý như thế nào đây?"

Nói đến đương kim hoàng hậu, nàng xuất thân từ Giang Lăng vọng tộc Nguyễn thị, Nguyễn thị bốn đời có ba quận công, có thể nói là hào kiệt xuất hiện lớp lớp, phụ thân của Nguyễn hoàng hậu chính là thống lĩnh bộ binh, thúc phụ lại là người huân quý nhất, được phong làm Bột Hải công.

Nhưng ngay cả Hoàng hậu có bối cảnh xuất thân như vậy, lại bị bức đến tình cảnh như thế, nha hoàn cũng không khỏi thương tâm, hoàng hậu nương nương là người tốt như thế nào chứ. . .

"Hiền phi không sợ trở thành mục tiêu công kích a? Nàng xứng đáng với phong hào hiền phi sao?"

Nghe nha hoàn nhắc tới Hiền Phi, Chu thị càng là không có khẩu vị, dứt khoát đem đũa đặt lên bàn, nhịn không được nói: "Hiền phi kia bất quá chỉ là kẻ xuất thân dòng bên của Nguyễn tộc, năm đó nếu không phải là trung cung không con, Nguyễn thị căn bản sẽ không đưa nàng ta vào cung, nàng ta không chút nào nhớ tới ân tình đó, ngược lại còn ép bức chủ thượng."

Đúng lúc này, Cẩm Hương hầu thế tử Hàn Kỳ đi vào, càng là một câu nói trúng: "Chỉ sợ mục đích của Hiền phi không chỉ có thế, trong hậu cung người sinh hạ hoàng trưởng tử là Quách Cẩn phi luôn luôn không được sủng ái, ba vị hoàng tử còn lại có mẫu phi là Thôi quý phi cũng cùng hoàng thượng trở mặt, đã sớm bị phế thành thứ dân càng thêm vô duyên với đại vị. Triều đình chúng ta luôn luôn là lập đích lập trưởng, bước tiếp theo của Hiền phi chính là thay thế hoàng hậu mới có thể danh chính ngôn thuận để cho nhi tử mình trở thành con trai trưởng."

Chu thị chấn kinh: "Cái này. . . Cái này. . . Cái kia hoàng hậu nương nương làm sao bây giờ? Năm ngoái, Quách Cẩn phi đem hoàng trưởng tử đưa đến dưới gối hoàng hậu nương nương, chính là vì cho hoàng trưởng tử một cái thân phận tốt một chút. Không, những đại thần bên ngoài kia sẽ không đồng ý, Nguyễn gia cũng sẽ không đồng ý."

Nghĩ tới đây, Chu thị lại từ từ bình tĩnh trở lại.

Hàn Kỳ biết được phu nhân nhà mình đã từng nhận được sủng ái của hoàng hậu, thậm chí vào năm đó hai người có thể ở cùng một chỗ, cũng là bởi vì hoàng hậu giúp đỡ rất nhiều, hiện nay hoàng hậu bị buộc đến tình cảnh như thế, bọn hắn đều có ý muốn trợ lực.

"Đúng vậy, hoàng quý phi đến cùng vẫn không phải là hoàng hậu, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, vẫn là tiến cung thỉnh an đi, vừa vặn nhìn xem nơi đó của hoàng hậu nương nương chúng ta có giúp được việc gì không. Sự tình còn chưa tới tình trạng kia, đám đại thần chắc chắn sẽ không theo."

Vĩnh Long đế đã hạ chỉ rõ phong Hiền phi Nguyễn thị thành hoàng quý phi, cũng muốn mệnh phụ tiến cung ăn mừng, Cẩm Hương hầu phủ khẳng định là phải đi, nếu không, đó chính là đối với Hoàng quý phi bất kính.

Chu thị cũng rất bất đắc dĩ, cũng may Hàn Kỳ đã đoán trước được kết quả, đám đại thần nhao nhao dâng tấu thư yêu cầu lập quốc bản, thậm chí ám chỉ hoàng quý phi là yêu phi.

Bằng cách này, Chu thị tâm tình mới thoải mái chút, cũng không bài xích chuyện tiến cung.

Lập quốc bản ý tứ chính là lập hoàng trưởng tử, nếu lập hoàng trưởng tử làm thái tử, ai biết gian phi Hoàng quý phi có thể hay không ngồi vững vàng trên vị trí này?

Ngày tiến cung rất nhanh đã đến, Chu thị mặc trang phục tiến cung, dựa theo quy củ, bình thường mệnh phụ tiến cung thì trước phải thỉnh an thái hậu hoặc là hoàng hậu, sau đó mới hướng cái khác phi tần vấn an, nhưng là bà hôm nay vừa mới vào đến, nội thị liền trực tiếp mang bà đến Thần Hữu cung.

Chu thị mặc dù không được tính là tài nữ gì, nhưng là hai chữ "Thần Hữu" này bà rất rõ ràng là có ý gì, đây rõ ràng ám chỉ tẩm điện nơi hoàng đế ở, chưa từng nghĩ hoàng thượng thế mà ban cho nàng ta.

Đi qua cửa, bên trong đã có tiếng cười nói, Chu thị không dám thất lễ, khắp nơi cẩn thận đi vào.

Thần Hữu cung dùng đá cẩm thạch làm thềm đá, ngoài điện bày một chiếc lư hương bằng đồng hạc, bên trong miệng thổi ra một luồng khói xanh, lại đi vào chính điện, nơi đây tinh mỹ tráng lệ, nói là cung điện của thần tiên cũng không phải quá đáng. Cáo mệnh của Cẩm Hương hầu thế tử phu nhân không thấp, nhưng là hôm nay tới không ít quốc công phu nhân, các phụ phu nhân, thế tử phu nhân là bà liền không đáng chú ý.

Đi đến phía bên phải, Chu thị mới quỳ gối bên trên bồ đoàn dập đầu hành lễ, dư quang đánh giá vị hoàng quý phi ngồi ở vị trí đầu, nàng ta và bà cũng gần tuổi nhau, năm đó lấy thân phận nữ quan bị người Nguyễn gia đưa vào trong cung, năm đó vị hoàng quý phi này có cảnh ngộ thế nhưng thảm vô cùng, tiến cung liền đắc tội Thôi quý phi lúc đó đang được sủng ái nhất, bị tra tấn một thời gian.

Hoàng hậu nương nương khi đó bởi vì không có con, sống trong nơm nớp lo sợ, trước mặt hoàng thượng cũng không nói được lời nào.

Nàng ta cũng là bất lực.

Hết lần này tới lần khác bị chèn ép hung ác, nhưng lại không biết làm thế nào Nguyễn nữ quan từng bước một từ tuyển thị trở thành Hiền phi, phải biết rằng ở Đại Ung phi tần có cấp bậc cao nhất là hoàng hậu, đến hoàng quý phi, xuống dưới là quý phi, hiền phi, thục phi, đức phi, phải biết rằng lúc vị hoàng quý phi này trở thành hiền phi cũng là không có bất kỳ cái dòng dõi gì.

Mãi cho đến lúc sau khi sinh hạ hoàng tử, mặc dù là thân phận Hiền phi nhưng đãi ngộ được nhận lại ứng với phân vị quý phi, tất cả mọi người cho rằng nàng ta nhiều nhất chính là được phong lên làm quý phi.

Lại không ngờ tới, Vĩnh Long đế thế mà thân phong nàng làm hoàng quý phi.

Sau khi làm lễ xong liền đứng dậy, Chu thị vụиɠ ŧяộʍ dò xét vị hoàng quý phi này, nàng ta và bà tuổi tác tương tự nhau, nhưng vẫn như cũ mà mỹ lệ làm rung động lòng người, nghe nói làm thiên tử vui nên được nâng trong lòng bàn tay, những phi tần nhẹ nhàng mỹ lệ được sủng ái trong hậu cung thì hoàng quý phi là một trong những người được sủng ái nhất. Eo nàng ta bé bằng một bàn tay, trông mềm mại dễ gãy như cành liễu, càng nổi bật hơn là tướng mạo của nàng ta, mắt hạnh má đào, làn da như mỡ đông, giống như thu hải đường say nắng, giọng nói như chim hoàng oanh.

Từng nhớ kỹ bà năm đó tiếng phổ thông còn không có nói tốt đâu, Chu thị ngồi ở chỗ đó nghĩ lại.

Ngoại nhân đều nói nàng ta cùng Ðát Kỷ giống nhau, bị Cửu Vĩ Hồ nhập vào người, cho nên sẽ mê hoặc hoàng thượng.

Mấy vị nữ quyến trước mặt Chu thị đều vô cùng nịnh nọt, trên mặt hoàng quý phi lại không có chút biểu tình nào, ngược lại nói: "Mấy vị chúc mừng bản cung, bản cung cũng rất vui vẻ, bất quá hết thảy là bệ hạ ân điển thôi."

. . .

Ở chỗ hoàng quý phi không bao lâu, Chu thị liền đi Khôn Ninh cung bái kiến hoàng hậu. Sắc mặt hoàng hậu tái nhợt, suy yếu, trên mặt mang theo một vòng ý cười, trên mặt bàn như cũ vẫn đặt hoa sơn chi tươi mới, hơi tiến lại gần, liền có thể ngửi được mùi thơm ngát.

Cũng giống như Hoàng hậu, bà luôn nhân hậu, thấu hiểu bản chất nham hiểm trong lòng người và có đức tính tha thứ.

"Nương nương. . ." Chu thị rất kích động.

Hoàng hậu nhẹ nhàng nói: "Ngươi đã đến."

"Nương nương, ta có việc muốn cùng ngươi nói."

Hoàng hậu cho người lui, Chu thị còn chưa kịp mở miệng đã nghe được: "Ngươi là vì chuyện ta lập hoàng quý phi mà tới sao?" Chu thị còn chưa mở miệng, hoàng hậu liền biết là chuyện gì.

Chu thị gật đầu: "Nương nương anh minh, hoàng quý phi này lòng lang dạ thú, sợ là sinh ra tâm muốn đoạt vị. Ngài luôn luôn thờ ơ, không cùng người khác giao tiếp, thế nhưng nàng ta lại khác, hiện nay sợ là nàng ta chọn trúng vị trí của ngài, tình cảnh của ngài tràn ngập nguy hiểm nha!"

Hoàng hậu lại cười rạng rỡ: "Vậy thì có biện pháp gì chứ, trong cung này tất cả mọi thú còn không phải là hoàng thượng định đoạt."

"Nhưng nương nương, ngài cũng phải vì đại hoàng tử suy nghĩ, nhà ngoại đại hoàng tử hèn mọn nên đã sớm nhận ngài làm mẫu hậu, hắn gọi ngài một tiếng nương, ngài liền không thể không vì hắn mà tính toán a? Trong triều văn võ đều vì hoàng trưởng tử phất cờ hò reo, dâng sớ diệt trừ gian phi, nương nương ngài cũng nên lên nhiều kế hoạch hơn cho hắn."

"Ừ." Trên mặt hoàng hậu cuối cùng cũng lộ ra một tia cảm xúc.

Chu thị lại bổ thêm một nắm củi: "Năm đó nếu không phải nhờ ngài, hoàng quý phi còn ở Giang Lăng nông thôn đâu, làm sao có thể có hôm nay. Nàng ta xưa nay chính là không biết có ơn tất báo, nhà Lý Quan cùng nhà nàng ta là thế giao, năm đó lúc nàng ta chưa có phi vị, Lý Quan không tiếc công sức liền hỗ trợ, nhưng khi Lý Quan gặp nạn, nàng ta lại khoanh tay đứng nhìn. Càng đừng đề cập đến Giản phu nhân, năm đó lúc bị Thôi quý phi khi dễ, Giản phu nhân thế nhưng là hỗ trợ nàng tránh thoát, nhưng năm ngoái Giản gia bị xét nhà, hoàng quý phi càng thờ ơ hơn, thiên tử xưa nay sủng ái nàng ta, còn muốn nàng ta thay Giản gia cứu vãn vài câu, liền định thả Giản gia, bất ngờ nàng ta lại khóc sướt mướt một trận ngược lại khiến thiên tử trừng phạt Giản gia, thiên tử chân trước dò xét Giản gia, chân sau gia tài của Giản gia liền biến thành tư kho của hoàng quý phi. Giản phu nhân nàng nhiều năm như vậy xây cầu trải đường, phụng dưỡng cô nhi, là người tốt như vậy, hoàng quý phi lại lấy oán trả ơn."

Hoàng hậu cười khổ: “Ta biết ngươi nói gì, nhưng không phải là ta không muốn, mà là ta không thể.”

Chu thị sửng sốt.

Lại nói bên trong Thần Hữu cung, hoàng quý phi đang nhìn nhìn một quyển sách, thần sắc nhàn nhạt, người ở hai bên trái phải đều biết hoàng quý phi cũng không thích cười, tuy rằng dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn lại rất ít lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Rất nhanh, liền có người cầm một tờ giấy tiến đến, đại cung nữ Tố Yên nhận lấy, ở bên tai hoàng quý phi nhỏ giọng nói vài câu. Nhưng hoàng quý phi lại cười cười: "Dựa vào điểm này ngươi còn muốn tranh giành với ta, thật đúng là si tâm vọng tưởng.”

"Cẩm Hương hầu thế tử phu nhân này cũng quá lớn mật, bà ta mà cũng dám cổ động hoàng hậu đối phó ngài." Tố Yên rất là bất bình.

Hoàng quý phi hừ lạnh một tiếng: "Hoàng hậu trời sinh tốt số, sinh ra là trưởng nữ dòng chính Nguyễn gia, thúc bá huynh đệ từng người là rường cột nước nhà. Chu Phúc Nhu thì trời sinh vận khí tốt, luôn có thể gặp dữ hóa lành, tiện tay cứu người chính là công hầu đệ tử, có khả năng tìm lợi tránh hại đến nỗi không giải thích được, tựa hồ trời sinh liền có năng lực như vậy, gặp được vô số quý nhân. Ta đầu thai không tốt bằng hoàng hậu, cũng không may mắn bằng Chu Phúc Nhu, nhưng dù vậy, vậy thì thế nào đâu? Ta vẫn như cũ tin tưởng người nhất định thắng trời."

Nàng nói xong lời này, đứng lên, trực tiếp nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngữ khí rất là lạnh lẽo: "Hoàng thượng lớn tuổi, càng ngày càng kiêng kị kết đảng, chuyện bản cung được phong hoàng quý phi, chỉ sợ xúc động tâm tình một số người, bọn hắn càng là kết đảng, chính là uy hϊếp, hoàng thượng càng không thích. Ngươi cho người đi chỗ hoàng trưởng tử thả tiếng gió, khiến hắn cầu mong hoàng hậu xuất thủ."

Tố Yên không thể tin: "Nương nương, ngài đây không phải là để bọn họ tới đối phó ngài sao?"

"Bọn hắn thật sự có thể đối phó ta sao? Nhà mẹ đẻ hoàng trưởng tử cùng hoàng hậu quan hệ càng chặt chẽ, mới càng làm hoàng thượng kiêng kị, hoàng trưởng tử cùng Nguyễn gia cột vào trên một cái thuyền mới tốt, lúc hoàng thượng lên ngôi đã chịu đủ sự tức giận của các đại thần, sau khi tự mình chấp chính liền một mực làm suy yếu những huân quý tôn thất này, đề bạt quan võ, hoàng trưởng tử như vậy không phải tự chịu diệt vong mới là lạ."

Nói đến đây, Tố Yên mới hiểu được: "Nương nương thật sự là mưu tính sâu xa."

Hoàng quý phi mỉm cười: "Cái gì mà mưu tính sâu xa, bất quá là bảo mệnh mà thôi. Trước kia Thái Tổ gia nói trong hậu cung có phi tần sinh con không cần tuẫn táng, về sau lúc đến Thành Tổ gia, lúc Ngụy thái hậu đem Lục quý phi là người sinh được ba đứa con trai tuẫn táng, may mắn là tiên đế chỉ có một vị hoàng hậu là thái hậu, mới không có làm chuyện gì vô nhân đạo. Nếu bản cung không ngồi lên vị trí kia, một khi núi sập, bản cung sợ là người đầu tiên phải tuẫn táng."

Nghe loại chuyện tuẫn táng này làm người ta kinh ngạc run sợ, Tố Yên không khỏi rùng mình.

Hoàng quý phi thản nhiên nói: "Ngươi đi mặc thêm một kiện y phục vào đi."

Tố Yên lắc đầu: "Nô tỳ không lạnh, nô tỳ chỉ là nghĩ đến hoàng hậu nương nương kỳ thật cũng không đồng ý cái nhìn của Cẩm Hương hầu thế tử phu nhân, hoàng trưởng tử sợ là có cầu xin thì nàng cũng sẽ không đáp ứng."

"Nàng xưa nay vô dụng, ta là biết đến. Chính là như vậy, hoàng trưởng tử mới có thể cùng người Nguyễn gia cấu kết lại, để cầu an ổn, những người Nguyễn gia kia chắc hẳn cũng sẽ không cự tuyệt, về phần nàng có đáp ứng hay không cũng vô dụng, hoàng thượng đã sớm không nghe nàng nói cái gì. Năm đó nha đầu bên hồi môn bên người nàng kêu cái gì Lưu Tô dường như xem trọng ta hơn, còn muốn để cho ta mượn bụng sinh con, ta khi đó liền nghĩ mượn bụng sinh con là giả, sợ là đi mẫu đoạt tử là thật. Ta không phải không nghĩ tới sau khi sinh hạ hài tử, đem đặt dưới gối vị ở trung cung, nhưng nếu ta có thể làm được điều đó thì cần gì phải đem hi vọng ký thác trên người khác đâu?"

Hoàng quý phi lại mỉa mai nói: "Hoàng hậu xưa nay như đóa sen trắng bình thường, thích trồng hoa sơn chi trắng như tuyết, đáng tiếc bên người nàng người một người so với một người sẽ càng tính toán hơn."

Tố Yên hảo hảo bội phục hoàng quý phi, nói đến khống chế lòng người, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ở ngoài ngàn dặm, không ai có thể so sánh được với Hoàng Qúy phi.

Một năm sau, hoàng trưởng tử bởi vì kết giao với ngoại thần, bị Vĩnh Long đế công khai chỉ trích không tuân theo quân phụ, sinh ra ý đồ không tốt. Về phần hoàng hậu không có con, tự xin phế hậu, Vĩnh Long đế vì nàng khởi công xây dựng một chỗ hoàng gia ni am, được ban là Diệu Thiện chân nhân.

Ai cũng nhìn ra, đây là trải đường thay hoàng quý phi cùng ngũ hoàng tử.

Ngoài cung, quần thần xúc động muốn trừ gian phi, đương nhiên cũng không thiếu được Cẩm Hương hầu phủ trợ giúp, Chu Phúc Nhu khóc ròng nói: "Gian phi vậy mà hãm hại hoàng hậu cùng hoàng trưởng tử, hoàng hậu nương nương ngồi ở chính vị trung cung ba mươi năm, cũng không mắc sai lầm lớn nào."

Hàn Kỳ thở dài: "Nhóm lão đại nhân gõ khuyết đã lâu, không biết hoàng thượng có thể hay không hồi tâm chuyển ý?" . . .

Thần Hữu cung lại là hoàn toàn yên tĩnh, Tố Yên đem mấy cái sớ được dâng lên mắng hoàng quý phi từng cái liệt kê, hoàng quý phi nghe nửa ngày đều không có phản ứng, ngược lại còn cười nói: "Bọn hắn không nháo, ta ngược lại là không quen. Nhiều năm như vậy, từ khi ta được sủng ái, liền có người nói thiên tử vắng vẻ trung cung chỉ độc sủng cung ta, hận không thể đem ta đồng dạng cùng Ðát Kỷ Ngọc Hoàn cũng biến thành hồng nhan họa thủy."

Tố Yên trong lòng khó chịu nói: "Nương nương, rất nhanh chúng ta liền hết khổ. Đợi ngài tương lai ngồi trên chính vị trung cung, hoàng tử được phong làm thái tử, ngài liền phản kích."

"Nha đầu ngốc, ngươi khó chịu cái gì, ta còn không có khó chịu đâu. Tựa như ta dùng bữa, lúc trước trong nhà, ta có thể ăn, nhưng hoàng thượng thích người mảnh khảnh, nên ta mỗi ngày ăn cơm chưa từng vượt qua hai đũa, gắp thức ăn chưa từng vượt qua ba đũa, còn có chân của ta, năm đó còn là thiên túc, cha và nương mang ta đi Giang Lăng phủ ăn bánh bao, ta vừa đi vừa về đi mấy chuyến cũng không biết mệt mỏi, về sau vì tiến cung, đang sống sờ sờ lại phải bó chân. Lúc đầu là không thoải mái, nhưng về sau cũng liền quen."

Hoàng quý phi ngữ khí ôn nhu, nàng rất ít khi cùng các cung nữ nói chuyện như vậy, ngoại trừ ở trước mặt hoàng thượng liên tiếp nói lời vui vẻ, nàng cũng không nói chuyện riêng tư nhiều, duy chỉ có yêu thích đọc sách.

Tố Yên biết đây là hoàng quý phi rất nhanh sẽ phản kích, cho dù nàng không được phong làm hoàng hậu, nhưng tương lai cũng là mẫu thân của hoàng đế, cho dù ngàn người chỉ trỏ, nhưng hoàng quý phi ngày sau không cần tuẫn táng, đây chính là đại hảo sự.

"Đêm đã khuya, nô tỳ phục thị ngài ngủ."

Hoàng quý phi hôm nay tựa hồ phá lệ cao hứng, nàng rút đi trâm vòng, quần áo, lúc nằm ở trên giường, lần đầu lộ ra mỉm cười như một đứa trẻ nói với Tố Yên: "Không biết hôm nay có thể hay không trong mộng gặp được cha mẹ ta, hi vọng bọn họ có thể phù hộ ta cùng hài nhi của ta bình an."

Tố Yên dỗ dành nói: "Sẽ, nương nương, khẳng định sẽ."

--------------------