Chương 2: Trọng sinh

Vĩnh Long năm thứ bảy.

Tiểu hoàng đế Đại Ung vừa mới tự mình chấp chính, liền bắt đầu diệt trừ các quan đại thần và vây cánh của Hoàng trưởng tử, đồng thời khuyến khích trồng dâu nuôi tằm và thúc đẩy phát triển kinh doanh

Nhưng những đại sự hỗn loại trong triều đình này đối với Định nhị nãi nãi mà nói thì một chút quan hệ cũng không có, Định nhị nãi nãi hai mươi bốn – hai mươi lăm tuổi, bộ dạng thanh tú, búi tóc, làn da trăng như tờ giấy, trên người khoác bộ áo màu xanh nhạt càng khiến nàng so với những người xung quanh trắng hơn mấy phần.

Bất quá, bên trên chiếc áo khoác xanh này của Định nhị nãi nãi lại có vãi chỗ màu xanh trắng, nhìn như đã giặt qua mấy lần.

Ngược lại, nữ tử đứng bên cạnh bà lại là một thân váy hoa màu đỏ son, phá lệ loá mắt, hai người song vai nhau đi ở hành lang nói chuyện, đi theo ở phía sau là mấy cái nha đầu bà tử.

"Ta nghe nói Bình Nhi nhà các ngươi lại náo loạn một trận, may mắn là ngươi có thể chịu đựng được." Thượng Tứ nãi nãi thở dài.

Đồng thời cũng không khỏi đồng tình đối với Định nhị nãi nãi.

Định nhị nãi nãi lại không có nhà mẹ đẻ nâng đỡ, thân thế có chút đáng thương, trượng phu lại cứ xuất ngoại đọc sách, về phần cha mẹ chồng vẫn là bất công, có một cái cô em chồng như thế, vậy mà Định nhị nãi nãi vẫn có thể chịu.

Thượng tứ nãi nãi là phu nhân của Nguyễn Gia Thượng, Định nhị nãi nãi là phu nhân của Nguyễn Gia Định, hai người chính là gả vào Nguyễn gia cùng một năm, mặc dù gả vào hai phòng khác nhau, nhưng hai người quan hệ cũng không tệ.

Định nhị nãi nãi cười khổ: "Còn không phải là vì mấy miếng ăn, mấy ngày trước ta cầm đồ thêu ra ngoài bán kiếm được mấy đồng tiền, mua vải bông để làm kiện áo bông cho gia của ta rồi sai người đưa đi, còn lại mấy văn tiền liền mua một cây kẹo mạch nha cho Mật nhi, nàng ấy liền không cao hứng. Thừa dịp ta ra ngoài, liền vào trong phòng ta lục lọi một trận, còn chống nạnh muốn cùng ta cãi nhau. Lại không trùng hợp, lúc này bà mối mang theo nhà trai tới cửa. Nói đến, đều tại ta."

Thượng tứ nãi nãi trên mặt hả giận: "Đây là đáng đời nàng ta, ta nghe nói cửa hôn sự này vẫn là lúc lão thái gia còn sống, hai nhà có ý như vậy. Phụ thân nhà trai ở Hưng Bình phủ dạy học, gia tài phong phú, nàng ta mất cửa hôn sự này, nhìn nàng ta còn đắc ý được không."

Nguyễn gia tại Giang Lăng là vọng tộc, sinh ra bốn đợi có ba quốc công, đương triều hoàng hậu cũng là xuất thân từ Nguyễn gia, tuy Nguyễn gia có địa vị cực cao, nhưng những nhánh nhỏ trong gia tộc lại không được như ý muốn, một chi nhà Định nhị nãi nãi chính là vậy, nhất là trong nhà còn có một người đọc sách, cuộc sống rất eo hẹp.

"Tứ tẩu, ngươi cũng đừng nói chuyện của ta nữa, còn ngươi tại sao lại không cùng tứ ca đi Giang Nam chứ, hắn làm ăn ở bên ngoài, dù sao cũng phải có người chiếu cố mới tốt." Định nhị nãi nãi cũng rất quan tâm Thượng tứ nãi nãi, thương nhân ở bên ngoài có nhiều cám dỗ, vạn nhất ở bên ngoài có ngoại thất thì làm sao còn nhớ được trong nhà, càng không nói đến, hiện tại bên người Thượng tứ nãi nãi chỉ có con trai, lại còn ốm đau bệnh tật, không biết có thể nuôi sống hay không.

Trong mắt Thượng tứ nãi nãi hiện lên một tia ảm đạm, nhưng bà cực kỳ mạnh mẽ, không muốn người khác nhìn thấy điểm yếu của mình, liền thản nhiên nói: "Ta sống ở Giang Lăng đã quen, thích ăn cay, lại không quen ăn ngọt."

Người sáng suốt nghe xong liền biết là lấy cớ, Định nhị nãi nãi cũng không hỏi thêm nữa, tóm lại là nhà nào cũng đều có nỗi khó xử riêng. Hai người còn muốn nói cái gì, chỉ thấy bên kia hành lang chạy tới một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp, nàng chải búi tóc, váy ngắn màu vàng nhạt, đôi mắt đen láy to như hai quả nho làm người nào nhìn cũng cảm thấy mềm lòng.

Mới còn bất đắc dĩ cười khổ, trong nháy mắt Định nhị nãi nãi bỗng nở nụ cười tươi như hoa, cũng không để ý thân thể chính mình gầy yếu, liền ôm lấy tiểu cô nương cười nói: "Mật nhi của ta, có phải hay không nóng long chờ nương?"

Mật nhi nghiêng cái đầu nhỏ, trốn vào trong ngực Định nhị nãi nãi nói: "Nương, ta đói."

"Tốt, nương bây giờ trở về, mới từ chỗ tứ bá mẫu của ngươi lấy men rượu, trở về liền làm món ngươi thích nhất - rượu nếp than được không nào?" Tiểu khuê nữ này của bà cái gì đều không thích chỉ là thích ăn.

Dứt lời lại áy náy nhìn Thượng tứ nãi nãi cười cười, Thượng tứ nãi nãi khoát khoát tay, ra hiệu chính mình không thèm để ý.

Bà cũng biết Định nhị nãi nãi là người yêu thương nữ nhi như mệnh.

Tiểu Mật nằm trong long nương, tựa hồ còn có thể ngửi được mùi xà phòng thơm ngát, nàng nhìn tay nhỏ trắng nõn của chính mình một chút, cảm thấy có chút choáng váng, vội véo mình một cái, rất đau.

Định nhị nãi nãi cảm thấy buồn cười: "Mật nhi, ngươi mấy ngày nay động một chút lại véo chính mình một cái, đây là làm sao vậy?"

Nghĩ tới đây, bà thu lại bộ dáng tươi cười, sau đó lại hỏi: "Chẳng lẽ mấy ngày nay nha đầu Bình Nhi kia cố ý dạy hư Mật nhi sao?"

Bà tử bên người vội vàng nói: "Bình Nhi tiểu thư mấy ngày nay vì hôn sự không thành, cũng không dám ra cửa phòng nửa bước, nào dám dạy hư Mật nhi chứ."

Nghe vậy, Định nhị nãi nãi mới hôn khuê nữ mập nhà mình, nói: "Nếu là bị người khác khi dễ, ngươi cần phải nói với nương."

Bà cảm thấy trên người nữ nhi thơm thơm, da thịt cũng mềm mại, yêu thương con bé như nào cũng đều không đủ.

Tiểu Mật lúc này mới phát giác, này không phải là mộng, là thật sự trở về, trở lại năm nàng sáu tuổi, ba ngày này, nàng vẫn cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Hôm đó lúc nàng tỉnh lại, mẫu thân ôm nàng yên lặng rơi lệ, ở cửa là cô cô Nguyễn Bình Nhi còn trẻ, hai tay chống nạnh đang mắng nương nàng. Theo trí nhớ của nàng, cô cô kỳ thật không phải như vậy, nàng ấy không có kiêu ngạo như thế, mỗi lần về nhà ngoại đều là trở về xin tiền.

Về sau. . . Về sau. . . Nàng liền lên kinh thành, đối với cô cô Nguyễn Bình Nhi này không có chút ấn tượng.

Thậm chí ở trong ấn tượng của Mật nhi, nương nàng là một người nhu nhược, nhưng khi nhìn sự việc này dưới góc độ của một người trưởng thành, nàng lại thấy được không ít huyền cơ.

Nguyễn Bình Nhi thường ngày chỉ biết ngang ngược, khi dễ hai người ca ca và tẩu tử, nương nàng cũng chịu không ít lần bị cô cô tức giận, thậm chí còn thường xuyên động một chút thừa dịp Định nhị nãi nãi không ở nhà thì đi vào lục lọi.

Chưa kể là khi dễ Mật nhi, cũng là chuyện thường xuyên phát sinh, nhất là mỗi lần cha từ thư viện trở về, nương bán thêu phẩm, ngẫu nhiên mua cái dây buộc tóc cho nàng, đều sẽ bị Nguyễn Bình Nhi cướp đi.

Nếu là Nguyễn Bình Nhi có một cọc hôn nhân tốt, lấy tính cách hư vinh của nàng ấy, đồ cưới kiểu gì cũng muốn móc sạch cả nhà.

Hiện tại đáng giá nhất trong nhà chính là cái ngôi nhà này, đây là thời điểm lúc thái gia gia còn sống đã tu sửa một phen, về sau tổ phụ đánh bạc thua sạch hết gia sản, nhà cũng kém chút nữa bị lấy đi, cuối cùng là cha nàng đem một trăm mẫu đất thái gia gia lưu lại để ông đọc sách bán đi, vì tổ phụ trả sạch tiền nợ do đánh bạc.

Tổ phụ và tổ mẫu nhiều lần muốn bán đi cái nhà này để chuyển đến Phúc Thành ở, việc hôn nhân của Nguyễn Bình Nhi vừa vặn cho hai người họ một cái thời cơ.

Mà nàng cảm thấy người luôn luôn nhu nhược như nương nàng, thế nhưng lợi dụng mâu thuẫn khiến Nguyễn Bình Nhi bị nhà trai giải trừ hôn ước. Không chỉ có vì trả thù cho mình và nữ nhi, còn giữ lại được tổ nghiệp, điều này cũng làm cho Mật nhi lau mắt mà nhìn.

Kiếp trước lúc nàng tám tuổi, mẫu thân liền mất, thời điểm nương chết nàng cũng không biết nhiều sự tình lắm, cũng không phải hiểu rất rõ nương. Nhưng bây giờ trùng sinh lại một đời, mới phát hiện kỳ thật bề ngoài nương yếu đuối nhưng nội tâm lại có thao lược, cùng với trong tưởng tượng của nàng là không đồng dạng.

Chỉ là nương thông minh như vậy, tại sao đột nhiên bởi vì vài lời đồn liền treo cổ tự tử đây?

Đang suy nghĩ, chỉ nghe Định nhị nãi nãi cười nói: "Mật nhi, nương mang ngươi vào nhà, để cho bà tử đi nấu bánh nếp có được hay không?"

Trong nhà nghèo, chỉ có ba cái hạ nhân, phân cho công công và bà bà hai người, còn lại bà tử này thì ở chỗ đại phòng cùng nhị phòng vừa đi vừa về làm việc.

Nhưng bởi vì Định nhị nãi nãi tính tình tốt, cũng hiểu công việc bếp núc, thậm chí chăm sóc hài tử đều là một mình bà chăm, cũng chưa từng quở trách hạ nhân, bởi vậy bà tử cũng thích Định nhị nãi nãi hơn nên thường thường hướng bên nhị phòng chạy qua.

Đây cũng là kỹ năng của Định nhị nãi nãi.

Trong phòng rất là đơn giản, nhưng Mễ Nương lại cảm thấy thoải mái nhất, chờ Định nhị nãi nãi đem nàng đặt lên giường, nàng còn lăn lộn một vòng, Định nhị nãi nãi chọc chọc bụng nữ nhi: "Con heo nhỏ."

"Mật nhi mới không phải tiểu heo mập đâu."

Cha nương vẫn còn, đây là thời điểm thật tốt, nàng vẫn là tiểu Mật nhi mà cha mẹ nâng ở trong lòng bàn tay.

Đời này, nữ nhi nhất định sẽ bảo vệ hai người cẩn thận, Mật nhi trong lòng nói.