Chương 1: Lãnh Cung Phế Hậu

Gió thu hiu quạnh, cùng với lá rụng trong lãnh cung.

Tiêu Vãn Sương đi lại trong hành lang gấp khúc thật dài, tâm tình đau khổ, tựa hồ không có điểm cuối. Nàng là đích nữ tôn quý nhất Tiêu gia, lại sống không bằng cả thứ nữ. Nàng là Hoàng hậu tôn quý nhất Càn Nguyên quốc, lại sống không bằng một tên khất cái. Ha hả, thật là chê cười cực điểm. Nàng rõ ràng là ưu tú, lại bị người đánh giá không đáng một đồng, mà người này lại là phu quân nàng yêu thương.

Bất kể nàng làm cái gì cũng là sai, sai chính là sai, đúng vẫn là sai, đã thế rõ ràng là đúng lại bị hắn dạy thành sai, như vậy rốt cuộc thế nào mới là đúng?

Cửa lãnh cung lúc này bị đẩy ra, người đến là Tô Phúc Hải, thái giám đắc lực nhất bên cạnh phu quân nàng, vô cùng được Hoàng thượng tín nhiệm. Tiêu Vãn Sương trong lòng có một tia hi vọng, là phu quân phái người tới đón nàng sao? “Tiêu Vãn Sương, tiếp chỉ đi!” Tô Phúc Hải tay cầm thánh chỉ màu vàng nhạt đi tới.

“Tô Phúc Hải, là Kỳ Liên Thành phái ngươi tới đón bổn cung sao?”

“Hừ.” Tô Phúc Hải hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt trào phúng, “Ngươi cho rằng ngươi mưu hại Ninh phi nương nương và thai nhi trong bụng Ninh phi nương nương còn có thể bình yên vô sự ra khỏi lãnh cung này sao?”

Hại Tiêu Vũ Ninh và hài tử trong bụng Tiêu Vũ Ninh, nàng không làm, Tiêu Vũ Ninh là tỷ tỷ ruột của nàng, đứa trẻ trong bụng tỷ tỷ nàng là cháu ruột của nàng, huyết thống thân thiết nhất, nàng sao lại làm như thế chứ? Tuy rằng lúc trước Kỳ Liên Thành không để ý tới ý nguyện của nàng mà nạp Tiêu Vũ Ninh làm phi, nàng ghen ghét nổi điên, thế nhưng sau đó nàng cũng chấp nhận rồi. Dù sao thì một người là tỷ tỷ ruột của nàng, một người là phu quân nàng yêu sâu đậm.

Một tháng trước, Tiêu Vũ Ninh thân là Ninh phi ở cung Tường Vi không hiểu sao lại sảy thai, tất cả chứng cứ đều chỉ ra là nàng hại Tiêu Vũ Ninh, điều này chọc giận Kỳ Liên Thành, hạ chỉ biếm nàng vào lãnh cung.

“Hoàng hậu Tiêu Vãn Sương, tâm tư ác độc, mưu hại Ninh phi và thai nhi trong bụng Ninh phi, trẫm niệm ân tình trước kia giữ lại một mạng, từ hôm nay trở đi phế bỏ tước vị Hoàng hậu, khâm thử.” Tô Phúc Hải tuyên đọc thánh chỉ.

Tiêu Vãn Sương tiếp nhận thánh chỉ, cười đau khổ, phu thê sáu năm, Kỳ Liên Thành không có cả tín nhiệm cơ bản nhất với nàng? Tuyên xong thánh chỉ, Tô Phúc Hải mang theo ý khinh miệt, nhanh chóng rời khỏi lãnh cung.

Tiêu Vãn Sương tay ôm ngực, tim ẩn ẩn đau. Đã từng nói kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ? Đã từng nói đầu bạc không xa nhau đâu?



“Không, Kỳ Liên Thành, ta không hại Tiêu Vũ Ninh, ta không hại con của Tiêu Vũ Ninh a! Chàng vì sao không tin ta?” Tiêu Vãn Sương khàn khàn kêu, trong mắt ứa nước, bỗng cảm thấy yết hầu tanh ngọt, tiếp theo, một ngụm to máu tươi phun ra, thân mình xụi lơ trên mặt đất.

Tiêu Vũ Ninh nhìn người trên mặt đất, đắc ý cười, “Ngươi đương nhiên không hại con của ta, bởi vì ta chưa từng mang thai con của Kỳ Liên Thành.”

Tiêu Vãn Sương ngẩng đầu, người đứng phía trước là Tiêu Vũ Ninh, là tỷ tỷ ruột mà nàng tin cậy từ trước tới giờ.

Tiêu Vũ Ninh mặc váy áo màu tím, cổ tay áo thêu hoa mẫu đơn, trên đầu cài nghiêng trâm ngọc bích, tuy là trang phục đơn giản, lại có vẻ nhu nhược động lòng người, làm say lòng người. Dáng người yểu điệu, khuôn mặt mỹ lệ, dáng vẻ ưu nhã, là như vậy mà làm động lòng người a! Đặc biệt là làm Kỳ Liên Thành động tâm.

“Ha ha.” Tiêu Vũ Ninh cười đến chảy nước mắt, trong lòng cảm giác vô cùng vui sướиɠ, nàng ta vẫn luôn ở ngoài cửa lãnh cung, lúc Tô Phúc Hải tuyên đọc thánh chỉ, nàng ta liền ở nơi xa nhìn. Thấy Tiêu Vãn Sương thống khổ, nàng ta thật vui sướиɠ a! Thấy Tiêu Vãn Sương thống khổ như vậy, nàng ta người làm tỷ tỷ này sao có thể không tới thăm hỏi chứ?

“Ninh tỷ tỷ, tỷ nói cái gì?” Tiêu Vãn Sương vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, ẩn ẩn cảm giác được gì đó, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều liên quan đến Tiêu Vũ Ninh, là Tiêu Vũ Ninh đã hãm hại nàng?

“Tiêu Vãn Sương, có phải ngươi bị ngốc không?”

Tiêu Vũ Ninh nhìn bộ dáng Tiêu Vãn Sương trên mặt tràn đầy vẻ không tin cảm thấy thực buồn cười. Lúc trước nàng ta bị chỉ hôn cho trưởng tử Kỳ Liên Hàn của tiên đế, vốn là một chuyện đáng để vui mừng. Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới, Kỳ Liên Hàn này lại là người tàn phế, hai chân đi đứng không tiện. Nàng ta sao có thể gả cho một người như vậy. Vì thế nàng ta nghĩ ra một cách giải quyết, chính là để Tiêu Vãn Sương thay mình gả cho Kỳ Liên Hàn, không nghĩ tới Tiêu Vãn Sương vì cái gọi là tình tỷ muội, thế mà ngây ngốc đồng ý.

Sau đó, Kỳ Liên Hàn thân là Hàn Vương bị thị vệ bên cạnh hạ độc bỏ mình, Tiêu Vãn Sương thủ tiết một năm, lại gả cho đệ đệ Hàn Vương là Kỳ Liên Thành. Bốn năm sau, tiên đế bệnh chết, Kỳ Liên Thành mà Tiêu Vãn Sương gả cho bước lên ngôi vị Hoàng đế, Tiêu Vãn Sương theo lẽ thường hẳn là trở thành Hoàng hậu.

Nàng ta không cam lòng, dựa vào đâu Tiêu Vãn Sương mệnh tốt như vậy có thể trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Cho nên, nàng ta luôn tạo cơ hội cùng Kỳ Liên Thành ngẫu nhiên gặp gỡ, nàng ta cuối cùng thành công, Kỳ Liên Thành phong nàng ta làm phi, nhưng đây không phải kết quả nàng ta muốn, nàng ta cuối cùng muốn chính là vị trí của Tiêu Vãn Sương, cũng muốn làm cho Tiêu Vãn Sương thống khổ cả đời.

“Tiêu Vũ Ninh, ngươi vì sao làm như vậy, ta tự hỏi không làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi vì sao muốn hãm hại ta?” Tiêu Vãn Sương thét chói tai, vì sao giữa thân nhân cũng tràn ngập tính kế.



“Tiêu Vãn Sương, vì sao ư? Ngươi sau này tự nhiên sẽ biết.”

Tiêu Vũ Ninh xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi lãnh cung, chỉ để lại Tiêu Vãn Sương vẻ mặt mờ mịt.

Lúc nửa đêm, lãnh cung phế hậu Tiêu Vãn Sương cư ngụ bốc lên lửa lớn, lửa lớn vây Tiêu Vãn Sương trong lãnh cung, Tiêu Vãn Sương cứ như vậy bị lửa lớn thiêu chết. Hồn phách Tiêu Vãn Sương nhẹ nhàng bay ra thân thể, bay đến Ngự thư phòng của Kỳ Liên Thành.

“Hoàng thượng, đều đã làm thỏa đáng, phế hậu Tiêu thị đã bị thiêu chết ở lãnh cung.” Tô Phúc Hải cung kính quỳ gối trên mặt đất Ngự thư phòng.

“Vậy là tốt rồi, trẫm vốn dĩ không muốn mạng Tiêu Vãn Sương, là nàng ngàn không nên vạn không nên đánh chủ ý tới Ninh nhi, hại đứa con trong bụng Ninh nhi.” Kỳ Liên Thành cau mày, “Trẫm đã có được tất cả những gì trẫm muốn, giang sơn còn có Tiêu Vũ Ninh, cũng không uổng phí trẫm chịu đựng ghê tởm tiếp cận Tiêu Vãn Sương, lợi dụng tay nàng trừ bỏ Kỳ Liên Hàn, lợi dụng nàng trừ bỏ người trẫm không muốn nhìn đến.”

“Hoàng thượng, Tiêu Vãn Sương đã trừ bỏ, ngài về sau không bao giờ phải sớm chiều ở chung với tiện nhân kia nữa.” Tô Phúc Hải nịnh nọt cười.

Kỳ Liên Thành vừa lòng cười, “Muốn trách cũng chỉ trách Tiêu Vãn Sương quá ngu ngốc, cam tâm tình nguyện bị trẫm đùa bỡn trong lòng bàn tay.”

Đối với Tiêu Vãn Sương, Kỳ Liên Thành khịt mũi coi thường, nàng từng cùng Hàn Vương thân cận da thịt, không có mỹ mạo hơn người, cũng không có chút tài hoa nào. Tiêu Vãn Sương nữ nhân kia sao có thể xứng với hắn.

Hồn phách Tiêu Vãn Sương phiêu đãng ở Ngự thư phòng, nàng xem như đã hiểu rõ, Kỳ Liên Thành vẫn luôn lợi dụng nàng, lợi dụng nàng đối phó với Hàn Vương, lợi dụng nàng bài trừ dị kỷ, lợi dụng nàng bước lên ngôi vị Hoàng đế. Nàng thật không cam lòng, nàng thế mà lại yêu Kỳ Liên Thành bạch nhãn lang này. Nàng vì Kỳ Liên Thành, nghe lời Kỳ Liên Thành, hạ độc trong đồ ăn của Hàn Vương, khiến Hàn Vương chết oan chết uổng. Nghe lời Kỳ Liên Thành, giả tạo chứng cứ hãm hại trung lương.

Thế nhân đều nói Hàn Vương phi Tiêu Vãn Sương là họa thủy, câu dẫn đệ đệ Hàn Vương. Tiêu Vãn Sương là họa thủy, sau khi làm Hoàng hậu, mê hoặc Thánh Thượng, hãm hại trung lương, là một độc hậu.

Nàng thật không cam lòng, nhìn trời khàn giọng kêu, “Kỳ Liên Thành, ngươi lợi dụng ta, hại chết ta, nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”