Chương 2: Sống Lại Năm 14 Tuổi

“Tứ tiểu thư, tứ tiểu thư.” Tiểu nha hoàn lo lắng gọi.

Tứ tiểu thư sao còn chưa tỉnh lại, nếu tứ tiểu thư vẫn không tỉnh đại phu nhân nhất định sẽ lột một lớp da của nàng. Tứ tiểu thư đã đồng ý với tam tiểu thư gả cho Hàn Vương gia, trong phủ đều đang cẩn thận hầu hạ vị tứ tiểu thư này. Tuy rằng tứ tiểu thư không được lão gia sủng ái, nhưng nàng dù sao cũng là Hàn Vương phi tương lai.

Tứ tiểu thư, là ai đang gọi nàng? Tiêu Vãn Sương cảm giác đau đầu muốn nứt ra, trong đầu mơ màng hồ đồ, giãy giụa thân mình, nỗ lực mở to mắt.

Mở to mắt, chiếu vào mắt chính là nha hoàn Du Nhi vẫn luôn làm bạn bên cạnh nàng khi nàng chưa xuất các.

Du Nhi thấy Tiêu Vãn Sương tỉnh lại vui mừng vạn phần mở miệng nói, “Tứ tiểu thư, người tỉnh rồi, thật tốt quá, nô tỳ rốt cuộc sẽ không bị phạt.”

Du Nhi, nha hoàn bên cạnh nàng, nha hoàn khi nàng mười bốn tuổi, đại phu nhân đưa cho nàng. Du Nhi vụng về, lại không thảo hỉ, nhưng tâm địa thiện lương, cũng trung thành với nàng.

Khi nàng gặp được Kỳ Liên Thành, Du Nhi đã bị Tô Phúc Hải thái giám bên người Kỳ Liên Thành nhớ thương, lúc ấy nàng toàn tâm toàn ý yêu Kỳ Liên Thành. Khi Tô Phúc Hải biểu lộ với nàng muốn Du Nhi, nàng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Tô Phúc Hải vẫn luôn dây dưa Du Nhi, Du Nhi vẫn luôn không thuận theo. Sau đó, Du Nhi gả cho Trấn Bắc đại tướng quân làm vợ. Vì thế, Tô Phúc Hải ghi hận nàng đã lâu, cho rằng là nàng từ giữa làm khó dễ khiến hắn không chiếm được Du Nhi.

Tiêu Vãn Sương ngốc ra nhìn hết thảy trước mắt, khung cảnh chung quanh quen thuộc như vậy. Nơi này là khuê phòng nàng trước khi chưa xuất giá. Hết thảy đều chân thật như vậy, chẳng lẽ là nàng sống lại sao? Ha ha, Tiêu Vãn Sương nàng vậy mà sống lại. Nếu ông trời cho nàng làm lại từ đầu, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua những kẻ đã từng hại nàng.

“Du Nhi, đừng lo lắng, tiểu thư nhà em đã không sao rồi.” Tiêu Vãn Sương an ủi Du Nhi, biểu tình có chút hoảng hốt.

Còn nhớ rõ năm mười bốn tuổi kia, nha hoàn theo bên cạnh nàng từ nhỏ là Lục Nhi ngã giếng bỏ mình, nàng trong lòng khổ sở, bệnh nặng một trận, là Du Nhi vẫn luôn ở bên nàng chăm sóc nàng không kể ngày đêm.

“Cám ơn trời đất, tứ tiểu thư rốt cuộc đã tỉnh, nô tỳ ngày mai liền đi bái Bồ Tát, cảm tạ Bồ Tát giúp tứ tiểu thư tỉnh lại.” Du Nhi thè lưỡi, nghịch ngợm cười.



“Được, ngày mai ta sẽ mang em đi Đại Phật Tự bái Bồ Tát, thuận tiện ta cũng bái Bồ Tát, cảm tạ Bồ Tát cho ta tỉnh lại.” Tiêu Vãn Sương muốn mượn cớ ra khỏi phủ đi một chút, giải sầu.

“Du Nhi, Tứ muội muội tỉnh rồi sao?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói ôn nhu mà lại giống như tiếng trời. Tiêu Vãn Sương nghe được giọng nói này tim đau giống như bị kim đâm. Tiêu Vũ Ninh, là giọng nói của Tiêu Vũ Ninh. Tiêu Vũ Ninh vẫn là tới a! Nàng đã từng cho rằng Tiêu Vũ Ninh tới thăm nàng là xuất phát từ sự quan tâm, nhưng hiện tại nghĩ đến có lẽ Tiêu Vũ Ninh sợ nàng xảy ra chuyện, bởi vì không có ai có thể thay thế nàng ta gả cho Hàn Vương gia tàn phế kia đi!

Tiêu Vũ Ninh tới, Du Nhi hình như không phải thực vui vẻ. Nhìn dáng vẻ Du Nhi cũng không thích Tiêu Vũ Ninh, thậm chí có chút chán ghét.

“Tam tỷ, Vãn Sương đã không sao rồi, tỷ mau vào đi! Vãn Sương đang nhớ tỷ đây!” Tiêu Vãn Sương cố gắng hết sức giữ sự thân mật như cũ với Tiêu Vũ Ninh. Thân mật như vậy, dưới đáy lòng nàng có một tia rét lạnh. Trời mới biết, nàng muốn rút gân rút xương Tiêu Vũ Ninh cỡ nào a!

Tiêu Vũ Ninh vào nhà, vẫn giữ bộ dáng một tỷ tỷ tốt, “Muội muội, đỡ chút nào chưa? Muội tỉnh lại, tỷ tỷ thật sự rất vui mừng.”

“Cảm ơn tam tỷ quan tâm, ta nhất định sẽ tốt lên, không để tam tỷ lo lắng.” Tiêu Vãn Sương dưới đáy lòng cười lạnh, Tiêu Vũ Ninh này thật đúng là biết làm ra vẻ.

Tiêu Vũ Ninh, nữ nhi thứ ba của thừa tướng đương triều Tiêu Cảnh Nhiên. Tiêu Cảnh Nhiên tổng cộng có bốn đứa con, hai nam, hai nữ. Nhi tử là Tiêu Dục, Tiêu Túc. Nữ nhi là Tiêu Vũ Ninh, Tiêu Vãn Sương. Hai nhi tử lần lượt là con của tam di nương cùng tứ di nương. Tiêu Vũ Ninh là con của đại phu nhân. Còn Tiêu Vãn Sương là nữ nhi chính thê nguyên phối đã qua đời của Tiêu Cảnh Nhiên.

“Muội muội làm sao vậy? Trước kia gọi ta là Ninh tỷ tỷ, hôm nay sao lại gọi ta là Tam tỷ?” Tiêu Vũ Ninh cảm thấy thái độ của Tiêu Vãn Sương với mình có chút không giống trước. Hai chữ Tam tỷ này, Tiêu Vãn Sương gọi cực kỳ lạnh lẽo. Có phải Tiêu Vãn Sương phát hiện cái gì hay không? Không thể, Tiêu Vãn Sương vụng về như vậy sao có thể phát hiện ra cái gì.

“Tam tỷ, tỷ vốn dĩ chính là tam tỷ của ta a! Ta gọi có gì không đúng sao?” Tiêu Vãn Sương cố hết sức khống chế phẫn nộ dưới đáy lòng, vẫn duy trì ý cười hồn nhiên. Ninh tỷ tỷ, ba chữ này đời này nàng sẽ không gọi lại nữa. Bởi vì Ninh tỷ tỷ trong lòng nàng đã chết. Tiêu Vũ Ninh trước mắt là ai? Là kẻ thù của nàng.

Quả nhiên mẫu thân dạng nào sẽ có nữ nhi dạng đó. Đại phu nhân Thẩm Mính Hương tâm tư ác độc, thủ đoạn ác độc. Trước kia nàng còn tưởng rằng Tiêu Vũ Ninh không giống với đại phu nhân Thẩm Mính Hương. Nhưng việc làm hành động sau đó của Tiêu Vũ Ninh mới làm nàng phát hiện Tiêu Vũ Ninh thật sự ác độc giống hệt Thẩm Mính Hương, đều là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Trước kia vì tỷ muội thân tình, nàng lựa chọn không hận, không báo thù. Cho rằng nàng cái gì cũng không biết sao? Chuyện mẫu thân Tiêu Vũ Ninh Thẩm Mính Hương hại chết mẫu thân nàng là chuyện từ trước đến nay nàng vẫn luôn biết.