Chương 12: Chôn Xuống Mầm Tai Họa

Du Nhi tay cầm bình sứ nhỏ màu trắng do dự. Trong bình sứ nhỏ có một viên đan dược, đây là thuốc sư tỷ luyện chế nhiều năm mà thành, viên đan dược này có tên là tục mệnh đan.

Tục mệnh đan, sư tỷ luyện chế suốt mười năm mới luyện được hai viên. Sư tỷ đưa một trong hai viên cho mình giữ, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Tục mệnh đan công hiệu ở chỗ, bất kể đã chịu nội thương nặng bao nhiêu, đều có thể chữa khỏi, dù chỉ còn lại một hơi tàn cũng có thể nhờ thuốc này kéo dài thọ mệnh.

Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, hắn đã bị thương nặng đến vậy, nếu không cứu, hắn sẽ mất mạng. Nàng sao có thể nhẫn tâm không cứu người, cho dù về sau sư tỷ trách nàng, nàng cũng muốn cứu người này.

Du Nhi rốt cuộc đem thuốc cho Tô Phúc Hải uống, viên tục mệnh đan này chỉ chớp mắt liền biến mất.

Sau khi Tô Phúc Hải nuốt tục mệnh đan xuống, tục mệnh đan kia liền phát huy tác dụng, cả người hắn cũng cảm giác tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.

“Cảm ơn ngươi, cô nương, ân cứu mạng, ta muốn lấy thân báo đáp, ta tương lai nhất định phải cưới cô nương làm vợ.”

Du Nhi cảm giác có chút hoảng hốt, người nàng cứu này khiến người ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy.

Tô Phúc Hải cảm thấy Du Nhi bộ dáng thực đáng yêu, thật sự càng nhìn càng vừa mắt.

“Không, không. Ta không cần ngươi cảm tạ ta, không cần ngươi cảm tạ ta.” Du Nhi nói năng lộn xộn.



Du Nhi nhìn Tô Phúc Hải quần áo toàn thân rách nát, nghĩ thầm, hắn đến tột cùng là người nào?

Tô Phúc Hải cảm giác được ánh mắt Du Nhi, trong lòng hắn có chút mất tự nhiên, hay là cô nương này ghét bỏ hắn sao?

Không quan trọng, hắn hiện tại tuy chẳng làm nên trò trống gì, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày hắn đứng ở đỉnh cao quyền lực, làm tất cả mọi người phủ phục dưới chân hắn.

Du Nhi không hề biết người nàng cứu hôm nay, về sau sẽ mang đến cho nàng cùng Tiêu Vãn Sương bao nhiêu thương tổn, hôm nay nàng đã chôn xuống một cái mầm tai hoạ như thế nào.

“Hiện tại, chúng ta nghĩ cách rời khỏi nơi này đi!” Tô Phúc Hải tránh đi đề tài này.

Thân thể hắn bây giờ có sức lực, có thể đi lại.

Du Nhi cùng Tô Phúc Hải ở rừng Sương Mù sờ soạng, muốn tìm được đường ra khỏi rừng Sương Mù.

……

Bên này, Tiêu Vãn Sương bị Kỳ Liên Hàn đưa tới phủ Hàn Vương.

Người trong phủ Hàn Vương thực kinh ngạc, chủ thượng bọn họ từ trước đến nay không gần nữ sắc, hiện giờ lại mang một nữ hài tử về vương phủ, chủ thượng bọn họ xuân tâm nhộn nhạo rồi.



Người của phủ Hàn Vương hoan hô nhảy nhót, đây có phải chứng minh bọn họ sắp có tiểu chủ thượng rồi không.

Thanh Lăng vẻ mặt nghiêm túc, Tiêu Vãn Sương cũng không phải là nữ nhân của chủ thượng, nàng là nô ɭệ chủ thượng bắt về.

Tiêu Vãn Sương bị đưa tới nơi lúc trước nàng hái trộm quả Cửu Diệp, vẻ mặt nàng không vui, kiếp trước vì giải độc cho nàng, quả Cửu Diệp là chính tay Kỳ Liên Hàn hái xuống đưa cho nàng. Chẳng qua nàng giải độc có hơi muộn, tuy rằng cuối cùng nàng vẫn giải hết độc tính. Nhưng mấy năm chưa giải độc kia, thân thể của nàng bị độc dược ăn mòn đến suy yếu, cho nên sau đó ảnh hưởng sinh dục. Đây cũng là nguyên nhân kiếp trước nàng đầu tiên là gả cho Kỳ Liên Hàn, sau lại gả cho Kỳ Liên Thành mà vẫn luôn không sinh dục.

Lúc ấy nàng cực kỳ yêu Kỳ Liên Thành, nàng là Hoàng hậu, nàng lại không thể vì Kỳ Liên Thành thân là Hoàng thượng sinh con nối dõi. Thế cho nên, lúc Kỳ Liên Thành cùng Tiêu Vũ Ninh ở trên giường yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nàng liền mở một mắt nhắm một mắt.

Một người là phu quân nàng, một người là tỷ tỷ ruột của nàng. Nếu như tỷ tỷ thật sự có thể sinh con cho Kỳ Liên Thành cũng tốt, dù sao đó cũng là đứa trẻ do tỷ tỷ ruột nàng sinh ra.

Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, cuối cùng sẽ bị Kỳ Liên Thành cùng Tiêu Vũ Ninh đôi cẩu nam nữ kia hại chết, nàng thực hận!

Kiếp này, nàng sớm đã hái quả Cửu Diệp đi. Tương lai nàng còn muốn sinh bé con đâu! Phải sớm giải độc, nàng không thể bị độc trong cơ thể liên lụy, để đến tương lai không có con cái.

Tiêu Vãn Sương mặt đỏ rực, tràn đầy ngượng ngùng, tưởng tượng bé con tương lai của nàng sẽ giống ai đây? Có thể lớn lên rất giống Kỳ Liên Hàn hay không?

“Tiêu tứ tiểu thư, ngươi đang nghĩ cái gì đó?” Giọng nói của Kỳ Liên Hàn tựa như hàn băng ngàn năm.

Phủ Hàn Vương thủ vệ nghiêm ngặt, nếu không phải hắn bày mưu đặt kế, ngày đó phủ Hàn Vương sao có thể lỏng lẻo để cho Tiêu Vãn Sương chuồn êm vào phủ như thế.