Chương 13: Hàn Vương Đau Lòng

Tiêu Vãn Sương rùng mình, Hàn Vương này sao cứ thích dọa nàng như vậy?

Kỳ Liên Hàn đánh giá Tiêu Vãn Sương, trước đó vài ngày hắn bày kế là vì dẫn Kỳ Liên Thành hoặc là người của Kỳ Liên Thành vào phủ. Không nghĩ tới nhảy vào thế mà lại là Tiêu Vãn Sương.

Nàng đến tột cùng là mục đích gì? Nếu nàng chỉ là đến vì quả Cửu Diệp, hắn có thể suy xét tha cho nàng. Nhưng, nàng nếu là gian tế Kỳ Liên Thành phái tới, hắn tuyệt đối không buông tha.

Tiêu Vãn Sương trợn trắng mắt với Kỳ Liên Hàn, “Vương gia, ta có thể nghĩ cái gì? Ta đương nhiên là muốn một lần nữa chăm sóc ra quả Cửu Diệp cho Vương gia.”

Tiêu Vãn Sương thu hồi tâm tư kiều diễm, tuyệt đối không thể để người biết vừa rồi nàng suy nghĩ đến chuyện sinh con, tuyệt đối không thể.

“Chín năm, Tiêu Vãn Sương, ngươi ở vương phủ làm nô ɭệ cho bổn vương chín năm đi!” Kỳ Liên Hàn lạnh giọng nói.

“Dựa vào đâu, ta chăm ra quả Cửu Diệp liền đi, ngài dựa vào đâu muốn bắt ta ở vương phủ chín năm.” Tiêu Vãn Sương vẻ mặt không phục.

Tiêu Vãn Sương bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, “Chẳng lẽ là Vương gia ngài thích ta, cho nên muốn Vãn Sương sớm chiều làm bạn với ngài.”

Tiêu Vãn Sương trêu cợt Kỳ Liên Hàn, hắn không phải là thích nàng đấy chứ?

Kỳ Liên Hàn nhìn Tiêu Vãn Sương vẻ mặt hài hước, cực kỳ bực bội, hắn thích nàng, nàng cũng thật biết nằm mơ.

Kỳ Liên Hàn không biết chính là kiếp trước hắn thích Tiêu Vãn Sương cỡ nào, thậm chí vì thích Tiêu Vãn Sương mới đánh mất tính mạng của mình.



“Tiêu Vãn Sương, ngươi nghĩ quá nhiều, bổn vương sẽ không thích ngươi, cho dù ngươi yêu bổn vương yêu đến tận xương tủy, bổn vương cũng sẽ không thích ngươi.”

Truyền tới lỗ tai Tiêu Vãn Sương chính là lời nói lạnh băng của Kỳ Liên Hàn.

Tiêu Vãn Sương nhìn đôi mắt Kỳ Liên Hàn. Ánh mắt sẽ không nói dối, hiện tại Kỳ Liên Hàn thật sự không thích mình. Nàng trong lòng cực kỳ mất mát, Kỳ Liên Hàn yêu mình sâu đậm đã không còn, nàng đã hại chết hắn. Về sau còn ai sẽ đặt nàng ở trong lòng nữa.

Kỳ Liên Hàn hiện giờ, là Kỳ Liên Hàn đối xử với nàng lạnh nhạt đến tận xương cốt.

Tiêu Vãn Sương vẻ mặt thất vọng, nàng có loại xúc động muốn khóc.

Kỳ Liên Hàn bỗng nhiên vươn tay đặt lên cổ tay Tiêu Vãn Sương, xem mạch cho nàng.

Tiêu Vãn Sương đã từng nói nàng ăn trộm quả Cửu Diệp chỉ là vì giải độc, hắn muốn xem Tiêu Vãn Sương rốt cuộc trúng độc gì.

Kỳ Liên Hàn kinh hãi, là ai nhẫn tâm như vậy, hạ độc thủ như thế.

Trên người Tiêu Vãn Sương đồng thời trúng vài loại độc, ngoại trừ ba loại độc quả Cửu Diệp đã giải, còn có ba loại độc chưa giải.

Tiêu Vãn Sương nha đầu ngốc này, hái quả Cửu Diệp quá sớm, quả Cửu Diệp chín năm kết quả, nhưng lại có thời kì sinh trưởng là một năm, hiện giờ chưa đến thời kì sinh trưởng, trái cây chưa chín hẳn, công hiệu giải độc chỉ còn một nửa.

Cổ tay tinh tế nhẵn mịn, trên người có hương thơm đặc biệt, ánh mắt lại tan nát cõi lòng.

Kỳ Liên Hàn có chút đau lòng, nữ hài tử này nhất định trải qua rất nhiều chuyện.



Theo cổ tay Tiêu Vãn Sương, Kỳ Liên Hàn vén tay áo Tiêu Vãn Sương lên, cánh tay Tiêu Vãn Sương có vết roi màu đỏ.

Kỳ Liên Hàn kinh ngạc, Tiêu Vãn Sương là đích nữ Tiêu phủ, ai sẽ đối xử với nàng như thế.

Kỳ Liên Hàn dùng tay cởi bỏ đai lưng giữ quần áo Tiêu Vãn Sương, quần áo Tiêu Vãn Sương theo cánh tay tuột xuống đất.

Nàng giờ phút này trên người mặc một cái yếm màu đỏ, yếm màu đỏ ánh lên dáng người gầy gò của nàng, tóc dài đến eo.

Thanh Lăng trong chỗ ẩn nấp gặp phải tình huống này chạy trối chết. Oa oa, chủ thượng khẩu vị quá nặng.

Nơi này liền còn lại hai người Tiêu Vãn Sương cùng Kỳ Liên Hàn.

Kỳ Liên Hàn vén đầu tóc đen nhánh của Tiêu Vãn Sương lên, chỉ thấy lưng Tiêu Vãn Sương che kín vết roi màu đỏ, đây rõ ràng là bị người ta đánh, hơn nữa vết roi này đã lâu ngày.

Kỳ Liên Hàn thương tiếc vuốt ve lưng Tiêu Vãn Sương.

Vốn dĩ trời lạnh, hiện giờ trên người không có quần áo, nàng càng lạnh hơn, thân mình nàng run bần bật. Hơn nữa quần áo trên người bị người khác cởi ra là chuyện mắc cỡ bao nhiêu.

Tiêu Vãn Sương tâm tình thực khó chịu, hô to lên với Kỳ Liên Hàn, “Kỳ Liên Hàn, ngài có bệnh a, cởϊ qυầи áo ta làm gì?”

Tiêu Vãn Sương đôi tay ôm lấy thân thể, che khuất thân thể của mình, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm Kỳ Liên Hàn.