Chương 25: M Thầm Sắp Xếp Cơ Sở Ngầm

Thời tiết nắng đẹp, gió ấm thổi qua, dường như thổi tan hết thảy khói mù.

Trải qua mấy ngày, Nhã Phong các đã dọn dẹp ổn thỏa, nha hoàn mới đã chọn vào phủ.

Thẩm Mính Hương trên mặt lóe một tia đắc ý, bà ta đã một lần nữa đạt được tín nhiệm của Tiêu Cảnh Nhiên.

Tiêu Cảnh Nhiên thoạt nhìn tâm tình không tồi.

Trong đại sảnh phủ Thừa tướng Tiêu Cảnh Nhiên cùng Thẩm Mính Hương chọn nha hoàn mới cho Tiêu Vãn Sương, mười mấy nha hoàn đứng trong đại sảnh chờ chọn lựa.

Thẩm Mính Hương chọn hai nha hoàn ngoan ngoãn dễ bảo Mai Ngữ cùng Hoa Tiêu cho Tiêu Vãn Sương, lại chọn mấy nha hoàn tay chân cần mẫn cho Tiêu Vũ Ninh.

Tiêu Cảnh Nhiên cảm thấy Tiêu Vãn Sương chỉ có hai nha hoàn sao đủ được, ngay sau đó lại bảo Tiêu Vãn Sương chọn thêm mấy người.

Tiêu Vãn Sương cười, duỗi một lóng tay, chọn một nha hoàn mặt xám mày tro không chút nào thu hút, sau đó lại tùy tiện chọn hai nha hoàn nữa.

Thẩm Mính Hương vẻ mặt châm chọc liếc Tiêu Vãn Sương một cái, ánh mắt Tiêu Vãn Sương thật chẳng ra gì.

Tiêu Vãn Sương thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ nàng cùng Thanh Lăng thương lượng, bảo Thanh Lăng nhân thời cơ lựa chọn nha hoàn mà trà trộn vào phủ Thừa tướng, Thanh Lăng không tỏ thái độ gì. Nàng nhìn những nha hoàn mới vào phủ lại không hề tìm thấy bóng dáng Thanh Lăng. Ngay sau đó trước mắt nàng sáng ngời, nha hoàn mặt xám mày tro này không phải chính là Thanh Lăng sao?

Tiêu Vãn Sương trong lòng thực vui vẻ, Thanh Lăng thật sự tới, không ngờ Thanh Lăng sẽ biến bản thân thành bộ dáng mặt xám mày tro như vậy.

“Ngươi tên là gì?” Thẩm Mính Hương nhìn nha hoàn Tiêu Vãn Sương chọn nghiêm khắc hỏi.

“Nô tỳ tên là Thanh Lăng.” Thanh Lăng dáng vẻ nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất.

Thẩm Mính Hương lại nói với Mai Ngữ cùng Hoa Tiêu, “Mai Ngữ, Hoa Tiêu, đây là tứ tiểu thư trong phủ, các ngươi về sau phải hầu hạ cho tốt.”



“Vâng, xin nghe lời đại phu nhân dạy bảo.” Mai Ngữ cùng Hoa Tiêu cung kính quỳ trên mặt đất.

Tiêu Vãn Sương khẽ mỉm cười, nói nhỏ nhẹ, “Ta là Tiêu Vãn Sương, đích tứ tiểu thư của phủ Thừa tướng.”

Mai Ngữ cùng Hoa Tiêu có chút chột dạ, các nàng là người do đại phu nhân ở ngoài phủ huấn luyện ra, vẫn luôn nghe nói tứ tiểu thư trong phủ là quả hồng mềm, nhưng hôm nay vừa gặp mặt, cứ cảm giác tứ tiểu thư này không đơn giản như vậy.

Đồng thời lại cảm thấy thực kinh ngạc, tứ tiểu thư nói nàng là đích tiểu thư trong phủ, vậy tứ tiểu thư hẳn là nữ nhi ruột của đại phu nhân. Thế nhưng theo các nàng biết tứ tiểu thư này không phải do đại phu nhân sinh ra, tứ tiểu thư này nên là thứ xuất, vậy tại sao nàng lại tự xưng là đích tiểu thư trong phủ?

Hạ nhân phủ Thừa tướng hai mặt nhìn nhau.

Tiêu Vãn Sương biết những người này nghĩ gì, hạ nhân trong phủ đại đa số đều là sau khi thân sinh mẫu thân của nàng qua đời, bọn họ chỉ biết nàng không phải do Thẩm Mính Hương sinh ra, lại không biết người đã từng là chính thất phu nhân của phụ thân nàng chính là thân sinh mẫu thân nàng Bạch Tinh Dao.

Nàng không phải nữ nhi của đại phu nhân, lại không phải nữ nhi của tam di nương cùng tứ di nương, mà trong phủ không có nhị di nương, những người đó không hiểu rõ liền tự tưởng tượng nàng là nữ nhi của nhị di nương đã qua đời, mà bản thân nàng lại không được phụ thân sủng ái, những hạ nhân này càng không để nàng vào mắt.

“Cha, con nói gì không đúng sao? Con chỉ nói con là đích tiểu thư trong phủ có gì không đúng sao?”

Tiêu Vãn Sương thật cẩn thận liếc nhìn Tiêu Cảnh Nhiên một cái, nói tiếp, “Cha, ngài lúc trước cưới mẫu thân Bạch Tinh Dao của con, cho nên con là đích tiểu thư trong phủ a! Bọn họ vì sao dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn con a!”

Thẩm Mính Hương nghe được lời Tiêu Vãn Sương nói, khỏi nói phải nén giận bao nhiêu.

Tiêu Vãn Sương đúng là muốn mượn cơ hội này để khiến mình có danh phận chính thức, nàng là đích tứ tiểu thư danh chính ngôn thuận của phủ Thừa tướng, dựa vào đâu phải sống dưới thân phận thứ nữ. Vì kế hoạch về sau, nàng cũng phải vì để mình có danh phận đàng hoàng.

Tiêu Cảnh Nhiên sủng nịch liếc Tiêu Vãn Sương một cái, “Sương Nhi, con nói không có gì không đúng, con vốn dĩ chính là đích tứ tiểu thư của phủ Thừa tướng ta.”

Tiêu Cảnh Nhiên đa mưu túc trí cười ha ha.