Chương 1: Người yêu cũ

Buổi tối tại câu lạc bộ Vụ Ẩn thành phố Nam Thành.

Người quản lý dẫn Tần Nịnh đến trước cửa phòng VIP tầng bảy, “Khách ở đây đều là những nhân vật có tiếng tại Nam Thành, cô phải phục vụ họ thật tốt, tuyệt đối không được gây rắc rối, hiểu chưa?”

Tần Nịnh gật đầu, trả lời bằng giọng nói yếu ớt, “Hiểu rồi.”

Sau khi xác định câu trả lời, quản lý mở cửa, “Vào đi.”

Cửa vừa mở ra, ánh đèn lộng lẫy bên trong liền hiện ra.

Trong phòng riêng có rất nhiều khách, không khí ồn ào xen lẫn mùi thuốc lá nồng nặc, thi thoảng còn vang lên tiếng ồn thô bạo của đàn ông.

Tần Nịnh vừa bước một chân vào đã có người nắm lấy cánh tay, dùng sức kéo cô vào trong.

Một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng bị đá đóng lại.

Người đàn ông ôm lấy eo cô, trong miệng phả ra mùi rượu nồng nặc, trịnh thượng nhìn cô, “Này, đây chẳng phải là Tần tiểu thư, con gái của trưởng công tố sao? Thế quái nào cô lại biến thành bộ dạng như này?”

Một người khác ngồi trên bàn, lên tiếng sửa lại lời nói kia, “Anh Minh, ông ta không phải công tố viên, mà là cựu công tố viên.”

Tần Nịnh nhớ lại, người kéo cô lại chính là bạn học cấp ba tên Đàm Ngạn Minh. Vào năm cuối cấp ba, anh ta công khai tỏ tình với cô nhưng bị từ chối không thương tiếc. Lúc đó có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, việc cô từ chối thẳng thừng chẳng khác nào giẫm lên mặt anh ta ở nơi công cộng.

Bàn tay to lớn của Đàm Ngạn Minh đặt trên eo cô, bắt đầu không ngừng di chuyển xuống phía dưới, cuối cùng che lấy mông cô.

Anh ta nhẹ nhàng vỗ, nụ cười dâʍ đãиɠ nói, “Mẹ kiếp, cái mông nhỏ này đàn hồi thật.”

Tần Nịnh nghĩ đến lời quản lý đã nhắc nhở cô, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn không đẩy anh ta ra.

Giọng nói cô nhẹ nhàng, ngọt ngào vang lên khiến người ta nghe thấy không chịu nổi mà rùng mình, “Anh Minh, không ngờ anh vẫn còn nhớ đến em…”

Cô còn chưa kịp nói xong thì lại có tiếng bước chân trầm thấp vang lên. Cửa phòng mở ra, ngay sau đó một người đàn ông mặc vest đen bước vào, khí chất vô cùng lạnh lùng và nghiêm nghị.

Tất thảy những người ở đây đều ngẩng lên nhìn qua.

Người tới có đôi mắt hoa đào mảnh khảnh, dáng vẻ vô tư, chiếc mũi cao và đường nét gương mặt tinh xảo giống như được mài giũa.

Chỉ là nét mặt anh rất căng thẳng, khiến người ta thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng và xa cách.

“Anh Thâm, đã đến rồi.”

Đàm Ngạn Minh dẫn đầu lên tiếng trước, nịnh nọt chào hỏi. Những người khác thấy vậy cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha và tỏ ra kính trọng đối với vị khách mới tới.

Chỉ có Tần Nịnh là không có chút phản ứng nào.

Dường như cô cảm thấy xấu hổ, vô thức cúi đầu rồi lùi về phía đèn nền.

Giang Hoài Thâm tựa hồ không quan tâm đến sự nhiệt tình của những người khác, thậm chí không thèm nói một lời, chỉ gật đầu coi như đáp lại. Anh bước tới một góc rồi ngồi xuống, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo, ánh mắt không dừng trên mặt ai.

Đàm Ngạn Minh quay đầu nhìn lại, thấy Tần Nịnh đứng yên một chỗ, hắn không nhịn được mà kéo cô lại, “Đứng ở đó làm gì, đi rót rượu đi.”

Cuối cùng Tần Nịnh cũng tỉnh táo, cô nhanh chóng trả lời, “Vâng.”

Cô cẩn thận đổ trà xanh đã chuẩn bị từ trước vào rượu và pha một cách khéo léo, khi cho đá vào ly liền vang lên âm thanh thanh túy.

Đàm Ngạn Minh lấy điếu thuốc đưa tới trước mặt Giang Hoài Thâm, “Anh Thâm, mời.”

Giang Hoài Thâm ngước mắt liếc hắn một cái, nửa khuôn mặt ẩn vào trong bóng tối, hai mắt hơi nheo lại, nhìn có chút nham hiểm.

Sau khi Giang Hoài Lâm nhận lấy điếu thuốc, Đàm Ngạn Minh lại nịnh nọt tự mình nhóm lửa, sau lại nhìn Tần Nịnh, sốt ruột thúc giục, “Mau lại đây rót rượu.”

“Được.”

Tần Nịnh sắp xếp ly rượu thành một hàng thẳng tắp, cầm chai rượu chuyên nghiệp mà rót xuống.

Khen ngược khen sau, cuối cùng mấy người sôi nổi cầm lấy chén rượu hướng về phía nhau cụng ly.

Đàm Ngạn Minh nhìn thấy Tần Nịnh cúi đầu đứng một bên, lại không vui mà quát lên, “Còn làm gì ở đó vậy? Nhanh lại đây rót rượu cho anh Thâm.”