Chương 2: Nịnh Nịnh

Tần Nịnh nắm chặt hai tay, mãi về sau mới từ từ thả lỏng.

Cô hít một hơi thật sâu, cầm ly rượu đến góc sô pha. Khi đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng cúi xuống, “Rượu của anh.”

Giang Hoài Thâm chỉnh lại tư thế của đôi chân dài, anh nghiêng người về phía trước. Khuôn mặt tuấn tú không tì vết hoàn toàn lộ ra ánh sáng, xung quanh toát lên cỗ lạnh lùng giống như đang uy hϊếp, lông mày và đôi mắt liếc ngang thái dương sắc bén.

Anh đón lấy ly rượu từ trong tay cô, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương rất lạnh.

“Anh Thâm, cô gái này xinh đẹp không?” Người đàn ông ngồi bên cạnh cười nói với Tần Nịnh, “Này, tối nay không cần bồi rượu, ngủ với anh Thâm một đêm là được rồi.”

Tần Nịnh không hề trả lời, cô chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Làm việc ở một nơi như thế này, cô đã quen với những lời trêu chọc nên cũng không ngạc nhiên lắm.

Ngay sau đó lại có một người khác tiếp lời đùa giỡn, “Nhìn cô khá xinh đẹp, không biết trình độ trên giường chuyên nghiệp đến mức nào đây. Nếu cô ngoan ngoãn, biết đâu anh Thâm sẽ bao cô.”

Mặt Giang Hoài Thâm không chút biểu tình, vẫy tay gọi Tần Nịnh, “Lại đây.”

Tim Tần Nịnh phút chốc đập nhanh như nổi trống, hiển nhiên vẫn không nhúc nhích.

Đàm Ngạn Minh đứng bên cạnh nhìn thấy vậy liền đẩy mạnh cô, “Anh Thâm gọi cô tới kìa, chẳng lẽ bị điếc à?”

Bị đẩy mạnh cộng thêm việc cô mất cảnh giác nên loạng choạng tiến về phía trước, đi được mấy bước thì không thể đứng vững mà ngã quỳ xuống.

Thật trùng hợp, thế mà lúc cô quỳ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lại vừa vặn chôn giữa hai chân Giang Hoài Thâm.

“Hahahaha, hình như cô ta không thể chờ đợi được nữa.”

“Cho dù cô có nóng lòng đến đâu, cũng không cần phải gấp gáp như vậy, đúng không? Chẳng lẽ cô muốn ở trước mặt chúng tôi dùng miệng giúp anh Thâm?”

Đối với những lời trêu chọc ngông cuồng của mọi người, Giang Hoài Thâm lại tỏ vẻ rất thờ ơ. Anh rút ví ra, lấy một xấp tiền màu đỏ, trước mặt mọi người nhét từng tờ vào ngực Tần Nịnh.

Rõ ràng tiền không có nhiệt độ, thế nhưng cô lại cảm thấy rất nóng.

Khi lòng bàn tay của người đàn ông đưa ra, đầu ngón tay anh ta không biết cố tình hay vô ý lướt qua bộ ngực mềm mại khiến cô khẽ run lên.

“Cũng khá lớn đấy.” Giang Hoài Thâm cười uống cạn rượu trong ly, hai tròng mắt nhìn chằm chằm cô, “Bị người ta sờ qua chưa?”

Tần Nịnh cảm thấy mặt mình nóng bừng, vô cùng xấu hổ. Nhưng trước đó quản lý đã dặn dò cẩn thận, vì vậy cô không thể rời đi, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu nhục. Hơn nữa cô cũng có thể cảm nhận được đống tiền nhét vào ngực không phải số tiền nhỏ, hiện tai cô… rất cần tiền.

Trước mặt tiền bạc, nhân phẩm là cái thá gì?

Cô cắn răng nuốt xuống loại nhục nhã này, cúi đầu lễ phép nói, “Cảm ơn.”

Bàn tay Giang Hoài Thâm vuốt ve theo đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng hai ngón tay nắm lấy cằm cô, sau đó dùng lực nhẹ nâng lên. Hai mắt nhìn nhau, Tần Nịnh đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, khóe miệng cong lên cười.

Giang Hoài Thâm dùng ngón tay cẩn thận xoa cằm cô, “Nịnh Nịnh.”

Hai chữ này thoát ra khoải môi và răng, giọng điệu rõ ràng có chút thân mật.

Lúc này, những giọng nói đùa cợt trong phòng đột nhiên dừng lại, sắc mặt Đàm Ngạn Minh liên tục thay đổi, “Anh Thâm, anh biết cô gái này sao?”

Giang Hoài Thâm không để ý đến hắn, chỉ nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt, “Bây giờ anh đã giàu, anh có xứng đáng với em chưa?”

Nụ cười Tần Nịnh cứng đờ trên môi.

Cô cảm thấy mọi xấu hổ của mình đều không thể che giấu dưới ánh mắt anh. Vốn tưởng rằng những đau khổ trong quá khứ đã được thời gian chôn vùi, nhưng bây giờ chúng lại hiện ra theo lời nói của anh…