Chương 3: Người yêu của anh

Mười năm, kể từ khi cô và Giang Hoài Thâm chia tay.

Ngày hai người chia tay, ở Nam Thành mưa lớn kèm sấm chói tao.

Giang Hoài Thâm đứng ở cổng Nam, lần đầu tiên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ bất lực chưa từng có.

Anh nói, “Nịnh Nịnh, anh không muốn chia tay với em. Chỉ cần không chia tay, dù em quyết định thế nào anh cũng ủng hộ.”

Và cô đã phản ứng như thế nào chứ?

À đúng rồi, cô chỉ vào bộ quần áo cũ được giặt sạch sẽ trên người anh, cười lạnh tận xương tủy, “Giang Hoài Thâm, một tên nghèo đến mức đáng thương như anh có thể xứng với tôi sao?”

Cuối cùng, trước ánh mắt hóng chuyện của đám đông, cô đưa tay tặng anh một cái tát. Mối tình kéo dài nhiều năm, tưởng chừng có thể ở bên nhau mãi mãi lại kết thúc bằng một cái tát này.

Sau bao năm xa cách, thân phận hiện tại của họ bị đảo ngược, anh đã trở thành người cao cao tại thượng.

Hồi lâu Tần Nịnh không nói gì, tựa hồ Giang Hoài Thâm cũng không có ý định gây khó dễ cho cô nữa. Anh ngả người về sau ghế, thân thể lại chìm trong bóng tối.

Còn về phía cô, cô quay lại bàn và tiếp tục làm công việc của mình. Tuy nhiên chỉ một chút tiểu tiết này, Đàm Ngạn Minh và những người khác đều cảm thấy cô và Giang Hoài Thâm có quan hệ không đơn giản. Vì vậy nhất thời không gây khó dễ.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, những chàng trai trẻ lần lượt ra về. Tần Nịnh ở lại dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng, sau đó xin phép quản đốc cho nghỉ với lý do cô cảm thấy không khỏe, đêm nay muốn về sớm.

Sau khi Giang Hoài Thâm rời phòng, anh không vội vã đi luôn mà đi xuống tầng một câu lạc bộ Vụ Ẩn.

Trước quầy bar có một người đàn ông dáng người mảnh khảnh, giống như đã chờ Giang Hoài Thâm rất lâu.

Anh cất bước đi qua, đứng ở trước mặt hắn điềm đạm nói, “Trong những năm qua, anh quả thật đã mở rộng Vụ Ẩn ngày càng lớn.”

Người này chính là ông chủ của Vụ Ẩn, và là người bạn lâu năm của anh, Cố Thạc Thiên.

Cố Thạc Thiên nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, nhìn gương mặt lạnh lùng vẫn toát lên sự tỉnh táo trong cơn say, nhếch môi cười, “Gặp được người trong lòng rồi à?”

Sắc mặt Giang Hoài Thâm có chút thay đổi. Anh là người thông minh, nhanh chóng đoán được toàn bộ sự việc sau lời nói của đối phương, “Anh sắp xếp để cô ấy tới đó à?”

Giang Hoài Thâm đã tự hỏi, sao có thể trùng hợp như vậy. Chắc chắn có người cố ý, không thể trùng hợp quá mức được.

Cố Thạc Thiên rót một ly rượu đưa cho anh, “Hoài Thâm, thực ra Tần Nịnh đã…”

Giang Hoài Thâm cầm ly rượu, lập tức ngắt lời đối phương, “Tôi không muốn nghe lại tên của cô ấy.”

Anh không muốn nghe được tên cô ấy, càng không muốn nhắc đến những thay đổi ngày xưa. Từ lâu, anh và Tần Nịnh đã khác nhau, không ai còn thuộc về đối phương nữa.

Nhận thấy thái độ gay gắt của anh, Cố Thạc Thiên đành phải đổi chủ đề, “Đúng rồi, tập đoàn Ngô Châu sẽ sớm bầu ra chủ tịch mới phải không? Anh không chuẩn bị trước à?”

Giang Hoài Thâm xoa xoa mép ly rượu, dùng ngón tay khẽ gõ, “Không cần.”

“Ồ?” Cố Thạc Thiên nhướng mày, “Bình tĩnh nhàn nhã như vậy, xem ra anh đã chắc chắn đoạt được chức vị chủ tịch rồi.”

Không nói gì thêm nữa, Giang Hoài Thâm ngẩng đầu lên uống hết rượu trong ly rồi lấy một điếu thuốc đưa vào miệng, cầm bật lửa trên quầy châm lửa.

Khi anh ngước lên một lần nữa, ánh mắt vô tình chạm phải bóng dáng một người phụ nữ nóng bỏng.

Người này ăn mặc gợi cảm đến mức có thể gọi là hở hang, cô ta nháy mắt với anh rồi thở ra vòng khói trắng từ đôi môi đỏ mọng, cố tỏ ra thái độ quyến rũ.

Giang Hoài Thâm không quan tâm, lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, trong mắt ngay cả một tia dao động cũng không có.

Nhưng dù bên ngoài anh có giả vờ bình tĩnh đến đâu, thì trong lòng anh cũng đã vô tình bùng nổ.

“Hoài Thâm, mùi khói thuốc trên người cậu bé vừa rồi nồng nặc quá. Hãy hứa với em, sau này không mắc thói quen xấu này.”