Chương 4: Dựa vào thời gian để quên nhưng không đành lòng khi gặp lại

Tần Nịnh không thích mùi khói thuốc.

Cô thích mùi hương của cỏ roi ngựa, nó êm dịu, nhẹ đến mức có thể không ngửi thấy nhưng lại khiến người ta lay động.

Giang Hoài Thâm nhắm mắt thật chặt, trong đầu nảy sinh cảm giác tội lỗi quỷ dị không nên có. Hắn vẫn luôn cho rằng, trên đời này không có khó khăn nào mà những người yêu nhau không thể vượt qua. Dù sớm hay muộn, hai người có xa cách chỉ có thể dựa vào thời gian để dần dần buông bỏ.

Cho đến hôm nay, mười năm trôi qua, anh gặp lại cô ấy. Cuối cùng anh cũng hiểu, những kẻ dựa vào thời gian để buông tay vẫn không đành lòng khi gặp lại.

Cố Thạc Thiên cũng chú ý tới hành động của cô gái kia, không nhịn được mà nói đùa, “Anh nhìn kìa, cô ta đang chủ động, muốn nhào vào lòng anh luôn rồi.”

Giang Hoài Thâm chỉ mím môi không nói gì, anh lạnh lùng nhìn đối phương.

“Có phải anh cảm thấy cô ta không đủ xinh đẹp, hay không sạch sẽ? Vậy để tôi tìm cho anh một người vừa xinh vừa sạch nhé? Hoài Thâm, đã mười năm rồi, anh không cần phải giữ trinh tiết cho cô ấy đâu.”

“Bang—”

Giang Hoài Thâm ném thật mạnh ly rượu, cắt ngang lời nói. Ly rượu không chịu nổi lực mạnh, trong phút chốc vỡ thành vô số mảnh, còn có mảnh đã cắt vào ngón tay anh. Nhưng anh phớt lờ, cứ để bàn tay bị thương như vậy vịn trên quầy bar, cảm giác như có một ngọn lửa trong bụng âm thầm không một tiếng động bùng cháy.

Giang Hoài Thâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố Thạc Thiên, ánh mắt sắc bén như muốn ăn thịt người.

Hắn bị anh nhìn đến phát hoảng, “Này, tôi chỉ đùa với anh một chút, đừng nghiêm trọng quá.”

“Anh hạ dược trong rượu?” Anh lạnh giọng chất vấn, ánh mắt hoa đào mảnh mai nhiễm dục một sắc đỏ tăm tối.

“Tôi có thể cho anh thuốc gì chứ?” Cố Thạc Thiên dở khóc dở cười, “Tôi còn muốn đầu độc chết anh luôn chứ dùng thuốc kí©ɧ ɖụ© làm gì? Tôi...”

Cố Thạc Thiên dừng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Chết tiệt, tôi còn tưởng cô ấy nói đùa, không ngờ lại là thật.”

Ánh mắt Giang Hoài Thâm ngày càng lạnh, “Ý anh là gì?”

“Chính là Tư Tư, em gái tôi.” Cố Thạc Thiên nhịn không được, thiếu chút nữa liền quỳ xuống, “Anh thừa biết em ấy vẫn luôn thích anh mà. Tôi cũng nhắc nhở Tư Tư từ lâu, ngoại trừ Tần Nịnh, anh sẽ không có hứng thú với bất kỳ người con gái nào khác. Nhưng em ấy không nghe, còn bảo sẽ chứng minh…”

Rượu vừa rót ra, hắn cũng uống hết, chắc chắn không có vấn đề gì.

Vậy là cái ly…

Mà ly rượu là do Cố Tư Tư mang tới.

Thuốc có tác dụng rất mạnh, Cố Thạc Thiên lại vô tình nhắc đến hai chữ Tần Nịnh. Trong phút chốc, Giang Hoài Thâm bị đốt nóng gần như không chịu được nữa.

“Cố Thạc Thiên.” Anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên đối phương, “Tốt nhất anh nên quản em gái mình thật chặt. Lần này là vì anh, còn nếu có lần sau… đừng trách tôi.”

Nói xong, Giang Hoài Thâm đi thẳng lên lầu mà không quan tâm ngón tay vẫn đang rỉ máu.

Nếu bây giờ cứ như vậy, chắc chắn anh không thể lái xe về được, đành tìm phòng nghỉ ngơi rồi tắm nước lạnh.

Cố Thạc Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, không khỏi thở dài, giơ tay chậm rãi xoa xoa huyệt thái dương đau nhức. Một bên là em gái, một bên là bạn bè. Bây giờ anh đang bị kẹt ở giữa, thực sự là tình huống khó xử.

Đang suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào, khóe mắt hắn đột nhiên xuất hiện một dáng người mảnh khảnh. Cố Thạc Thiên lấy lại bình tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng. Vừa rồi hắn còn lo đêm nay Giang Hoài Thâm không tìm được phụ nữ giải tỏa sẽ gặp rắc rối, không ngờ giây tiếp theo lại có người dâng tới cửa.