Chương 5: Đưa lên giường

Cố Thạc Thiên phất tay gọi một nhân viên tạp vụ.

Lần đầu người này được ông chủ trực tiếp gọi tới, nhút nhát đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, “Ông chủ, anh có gì phân phó.”

Hắn lấy từ trong ví một xấp tiền mặt, nhét vào tay cô gái, sau đó chỉ thẳng vào người phía trước, “Đưa cô ấy đến phòng số 9, tầng sáu.”

“Vâng.”

Tối nay Tần Nịnh đã uống khá nhiều rượu với đám thiếu gia giàu có. Khi rời phòng cô say đến mức đầu óc cảm thấy nặng nề, ngay cả bước đi cũng không vững.

Đôi chân run rẩy, nhưng cô buộc mình phải bước ra ngoài. Vừa định ra khỏi cửa thì bị một người phục vụ chặn lại. Họ đều làm việc ở đây, nhưng không cùng tầng nên Tần Nịnh không rõ đối phương là ai.

Nhưng hiển nhiên đối phương biết rõ ràng, tiến tới đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của cô, “Nịnh Nịnh, sao vậy? Khó chịu sao”

“Tôi không sao.” Tần Nịnh lắc đầu, cố gắng duy trì một chút bình tĩnh và lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu.

Thế nhưng đối phương lại chân thành quan tâm, “Cô say rồi, để tôi đưa cô đi nghỉ ngơi nhé?”

“Thực sự không cần đâu, tôi chỉ hơi choáng váng một chút…”

“Vậy để tôi đưa cô lên tầng cao nhất, hít thở không khí sẽ tốt hơn.” Vừa nói, nhân viên phục vụ vừa kéo cô vào thang máy. Nhưng thay vì ấn nút lên tầng trên cùng, người này lại nhấn nút tầng sáu.

Ý thức của Tần Nịnh ngày càng mơ hồ, cuối cùng choáng váng, thậm chí không nhìn rõ con đường dưới chân mình. Cô chỉ nhớ mình được một người đưa vào phòng, nhưng không rõ người này đã rời đi khi nào.

Đồ đạc trong phòng sang trọng đến mức kinh ngạc, chiếc giường lớn trở nên cực kỳ hấp dẫn đối với tình trạng của cô lúc này. Tần Nịnh loạng choạng bám vào tường, cơ thể vừa chạm tới giường liền ngã xuống.

Năm phút sau, cửa phòng bị đẩy ra.

Giang Hoài Thâm cố gắng chịu đựng cơn nóng đang thiếu đốt trong l*иg ngực, mỗi bước đi đối với anh đều nặng nề và khó khăn.

Sau khi vào phòng, anh cẩn thận khóa cửa sau rồi cởϊ áσ khoác. Đang có ý định vào phòng tắm để giảm tác dụng của thuốc thì chợt phát hiện trên giường có một thân hình.

Người này quay lưng về phía anh, anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương nhưng dựa vào dáng người mảnh khảnh có thể đoán chắc là phụ nữ.

“Cố Thạc Thiên bảo cô tới đây phải không?” Giang Hoài Thâm sắp không nhịn được rồi, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, “Tôi mặc kệ cô có phải người của hắn hay không, tôi sẽ không chạm vào cô. Ra ngoài đi.”

Nói xong nhưng một hồi lâu người trên giường cũng không có phản ứng. Đừng nói là rời đi, ngay cả động đậy một chút cũng không có.

Trong lòng Giang Hoài Thâm dâng lên cơn tức giận, anh hít một hơi thật sâu, đi đến bên giường, vươn tay kéo lấy thân thể cô rồi gầm nhẹ, “Cút ra ngoài—”

Thân thể cô gái bị lật quay lại, anh nhìn thấy được gương mặt đó.

Hành động muốn ném cô ra ngoài đột ngột dừng lại. Cơn giận ở tận sâu thẳm trái tim Giang Hoài Thâm cũng dừng lại ở đó. Anh ngơ ngác nhìn cô, cảm giác tim mình như đã ngừng đập.

“Giang Hoài Thâm, em thích anh.”

“Giang Hoài Thâm, anh có thể cho em làm bạn gái anh được không? Em hứa, nhất định sẽ đối xử tốt với anh.”

“Giang Hoài Thâm, một tên nghèo đến mức đáng thương như anh có thể xứng với tôi sao?”

Những đoạn ký ức không đáng nhớ lại ùa về, giống như axit sunfuric, ăn mòn từng vết thương tưởng chừng đã lành lại theo thời gian.

Trong vô thức, Giang Hoài Thâm gọi, “Nịnh Nịnh.”

Khuôn mặt người trên giường đỏ bừng, không có bất kỳ phản ứng nào. Anh nhớ tối nay cô đã cùng anh tiếp rất nhiều rượu, hơn nữa khả năng uống rượu của cô không tốt lắm.