Chương 6: Đừng lo lắng, tiền sẽ là của em

Giang Hoài Thâm tiến tới, bàn tay mạnh mẽ siết chặt cổ tay cô, dùng giọng điệu ủ rũ chất vấn, “Sao em lại ở nơi này?”

Tân Nịnh bị anh siết một cái đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ đáng thương. Cô uể oải mở mắt thì thấy trên tay toàn là máu.

Giang Hoài Thâm lại nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên. Tần Nịnh mơ hồ nhìn thấy ngũ quan của anh, cô dùng giọng điệu ngái ngủ lẩm bẩm hai chữ, “Hoài Thâm.”

Sắc mặt anh đột nhiên cứng lại, cảm thấy trái tim mình bị tiếng gọi của cô làm tan vỡ.

Nếu lúc bình thường, Tần Nịnh chắc chắn sẽ cho rằng bản thân đang nằm mơ. Nhưng đêm nay lại khác, bởi vì cô vừa gặp anh trong phòng câu lạc bộ. Mấy ngày trước Cố Thạc Thiên đã tiết lộ với cô rằng Giang Hoài thâm đã trở lại Nam Thành. Vì vậy cô vẫn đủ lý trí để nhận thức tình huống hiện tại của mình.

Cô hất tay anh ra, trên mặt hiện lên vẻ kháng cự, “Anh… Làm ơn thả em ra.”

Lúc này Giang Hoài Thâm làm sao có thể để cô đi?

Khóe miệng anh kéo lên một nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn. Anh dùng sức kéo cô đến trước mặt, tùy ý áp bức cơ thể mảnh mai dưới thân.

Thuốc kí©ɧ ɖụ© trong cơ thể quấy phá, nó đốt cháy mọi dây thần kinh khiến anh căng thẳng như muốn nổ tung, thực sự hận không thể đem người phía dưới thân mình xé nát thành từng mảnh.

“Tần Nịnh, chẳng phải em chủ động hiến thân sao? Cớ gì anh lại để em đi chứ?” Giang Hoài Thâm lạnh lùng nói, vừa dứt lời liền cắn vào xương quai xanh của cô.

Anh dùng sức rất mạnh, đây không phải tán tỉnh mà giống như đang trừng phạt.

Cơn đau khiến Tần Nịnh tỉnh táo lại một chút. Sau khi nhận biết rõ ràng tình hình, cô nhanh chóng giơ tay đặt trước bộ ngực săn chắc của anh để cản lại, “Đừng—”

“Sao vậy? Sợ anh không cho em tiền à?” Ánh mắt Giang Hoài Thâm nhìn chằm chằm cô, anh nở nụ cười hung ác, nham hiểm và tàn nhẫn, “Yên tâm, tiền sẽ là của em.”

“Giang Hoài Thâm, anh buông em ra!”

Tần Nịnh nằm trên giường, hai chân đá loạn xạ, cô dùng hết sức lực để vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi đây.

Nhưng cô không biết rằng càng phản kháng như vậy lại càng kí©h thí©ɧ ham muốn và du͙© vọиɠ trong cơ thể người đàn ông.

Giang Hoài Thâm giống như gông cùm xiềng xích khóa chặt cơ thể cô, anh cảm giác được du͙© vọиɠ giữa hai chân bành trướng như muốn nổ tung. Anh mạnh mẽ đặt bàn tay to lớn lên bộ ngực đầy đặn và mềm mại của cô, “Nịnh Nịnh—”

“Đừng chạm vào em.” Tần Nịnh trầm giọng gầm gừ, “Đừng có chạm vào em. Cút đi!”

“Ha—” Giang Hoài thâm cười lạnh, yết hầu trên cổ lên xuống ngày càng nhanh, “Là em chủ động leo lên giường của anh, tại sao bây giờ lại muốn anh cút ra ngoài?”

Tần Nịnh cảm nhận được trên ngực mình có một bàn tay lớn đang bừa bãi nghịch ngợm. Cô khó chịu gần như muốn khóc lên, “Giang Hoài Thâm, buông em ra. Xin anh, cầu xin anh—”

Tuy nhiên Giang Hoài Thâm không bị những lời cầu xin đáng thương của cô lay động, và anh lại càng không có ý định buông tha để cô đi.

“Xì—”

Quần áo trên người cô lập tức bị anh dùng vũ lực xé nát, trong nháy mắt thân thể trắng nõn bị khí lạnh bao phủ.

“Nịnh Nịnh.” Giang Hoài Thâm trầm giọng thì thầm, giọng điệu vơi bớt tàn nhẫn trở nên ôn nhu hơn, “Em còn nhớ lời anh nói lúc đầu không? Anh đã cảnh báo em không được xuất hiện trước mặt anh nữa, cho tới khi em chết đi.”

Ngày trước anh học luật ở trường đại học với khao khát là trở thành luật sư xuất sắc, sau đó kết hôn với Tần Nịnh.

Bây giờ thì sao?

Bây giờ anh đã trở thành loại doanh nhân mà anh ghét nhất, tâm nguyện là không bao giờ gặp lại Tần Nịnh cho đến khi chết.

Nhưng số phận lại luôn trêu đùa người ta như vậy. Sau khi vòng đi vòng lại họ vẫn gặp nhau.

Bàn tay Giang Hoài Thâm đặt trước ngực cô khẽ động đậy, anh đẩy ngực cô lên cao. Hai bầu vυ" trắng nõn tròn trịa của Tần Nịnh theo động tác này của anh mà hoàn toàn lộ ra trước mắt. Anh si mê nhìn chằm chằm khung cảnh trước mặt, yết hầu khô không khốc lại đau rát, “Nịnh Nịnh, em là người chủ động đi tới đây, không trách được anh.”

“Giang Hoài Thâm—” Tần Nịnh dùng thanh âm mỏng manh yếu ớt cầu xin, phảng phất gió thổi liền bị cuốn đi, “Chúng ta đã chia tay, anh không thể như thế—”