Chương 7: Anh biết không, em đã ngừng yêu anh từ lâu.

“Là em chủ động lăn lên giường tôi, bây giờ lại nói không thể làm như vậy?” Giang Hoài Thâm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt giống như đang chế giễu. Anh cười nói, “Tần Nịnh, em còn tính toán kỹ lưỡng kế hoạch trở thành một con khốn để xây dựng sự nghiệp sao?”

Sắc mặt cô trắng bệch, môi mất máy nhưng lại không nói thành lời.

“Bây giờ em đang thiếu tiền phải không? Nếu em đi theo anh, làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, em muốn bao nhiêu, anh đều cho em. Thấy ý kiến này thế nào?”

Hai người bọn họ từng là đôi tình nhân thân thiết.

Chính vì quá thân thiết, quen thuộc nên đều hiểu con dao nhỏ đâm vào nơi nào là đau nhất.

“Em không có hứng thú làʍ t̠ìиɦ nhân của người yêu cũ.” Tần Nịnh quả quyết lắc đầu, lạnh lùng từ chối, “Em biết anh ghét em. Lúc đó em là người có lỗi với anh, nhưng lâu như vậy rồi, anh cũng nên buông bỏ.”

Buông bỏ?

Cô nói như vậy là anh có thể buông bỏ sao?

Nghe đến đây Giang Hoài Thâm không khỏi bật cười.

Anh không có ý định ngừng xâm phạm cô, thay vào đó anh lại dùng hai ngón tay véo mạnh núʍ ѵú, “Nịnh Nịnh, em có thể buông bỏ, nhưng anh thì không.”

Năm đó là cô bỏ rơi anh, cho nên sau bao năm xa cách cô có thể thản nhiên nói một câu buông bỏ.

Nhưng làm thế nào để buông bỏ?

Làm thế nào anh có thể buông bỏ được cảm giác bất lực, tuyệt vọng suốt 10 năm qua cùng nỗi khát khao gần như khiến anh phát điên mỗi đêm không ngủ được?

Giang Hoài Thâm nhanh chóng cởϊ qυầи áo của cô, sau đó cởi khuy áo sơ mi của chính mình. Tần Nịnh chăm chú nhìn một loạt động tác của anh, trong mắt dần dần hiện lên sự tức giận.

Có điều, lúc này Giang Hoài Thâm quá hưng phấn, anh chỉ tập trung cởϊ qυầи áo nên không nhận thấy tâm trạng đang thay đổi của cô.

Vừa cởϊ áσ sơ mi, ngẩng đầu lên liền có một cơn đau nhức truyền tới từ giữa hai chân. Dươиɠ ѵậŧ sưng tấy gần như nổ tung bị đầu gối của cô đánh gãy. Giang Hoài Thâm vô cùng đau đớn, trọng tâm không ổn định loạng choạng ngã xuống bên cạnh cô.

Nhân cơ hội này Tần Nịnh đẩy anh ra, “Chúng ta chia tay rồi, em không muốn anh chạm vào nữa.”

Nói xong cô cũng không quan tâm xem anh bị thương như thế nào mà đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa.

Cô muốn rời khỏi đây.

Cô lại càng không muốn dây dưa bất kỳ thứ gì đến anh nữa.

Nhưng dù cô có di chuyển nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn anh được. Chỉ sau hai ba bước, người đàn ông đã tóm lấy lưng cô như bắt một con gà trở về.

Giang Hoài Thâm bế cô ném lên giường, dùng cả thân mình đè lên cô. Lần này anh thông minh hơn, dùng chân khóa chặt chân cô, phòng ngừa cô lại đánh lén mình.

Tần Nịnh lúc này hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn anh như thể đang trừng mắt với kẻ thù.

“Chạy cái gì?” Giang Hoài Thâm không để ý, làm lơ ánh mắt đầy oán hận của cô. Khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, hai trán chạm nhau, “Không phải là em chưa từng bị anh làʍ t̠ìиɦ? Sao bây giờ lại tỏ vẻ là một người phụ nữ trinh tiết và hung dữ như vậy?”

Anh vừa dứt lời, đôi môi mỏng đã đặt trên ngực cô. Núʍ ѵú cứng rắn được bao bọc trong khuôn miệng ấm áp, cảm giác tê dại không tên đã 10 năm biến mất nay lại rục rịch trong đầu.

Sự hoảng sợ trong ánh mắt Tần Nịnh không phải là giả, cô thật sự không muốn cùng anh trói buộc thêm nữa, “Nếu hôm nay anh dám động vào em, cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Giang Hoài Thâm nhớ rõ, rất lâu về trước cô đã nói yêu anh mãi mãi.

Bây giờ cô lại nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Người đàn ông cong cong đôi môi mỏng, trưng ra nụ cười đầy mỉa mai. Anh ngước mắt nhìn Tần Nịnh, thấy được sự bướng bỉnh thà chết không chịu khuất phục trong mắt cô.

“Em không còn yêu anh nữa.” Tần Nịnh nói từng chữ với đôi mắt đỏ hoe, mỗi chữ đều đâm sâu vào trái tim Giang Hoài Thâm, “Em đã không còn yêu anh từ lâu rồi, anh hiểu không?”

Giang Hoài Thâm nghe được những lời này chỉ cảm thấy trong đầu “Oanh” một tiếng nổ tung.

Nói như vậy là sao?

Loại cảm giác này giống như một lời cảnh tỉnh?