Chương 8: Ngủ với vô số người đàn ông

Dù anh đã sớm biết sự thật này từ lâu nhưng khi nghe cô trực tiếp nói ra lại có cảm giác giống như bị một người nào đó tát mạnh vào mặt.

Tần Nịnh nhìn thấy du͙© vọиɠ trong mắt anh dần dần nhạt đi, cô nén nỗi đau trong lòng nói tiếp. “Từ khi chúng ta xa nhau, trong những năm qua em đã quen vô số bạn trai. Tất nhiên em đều ngủ với họ. Nếu anh có thể tiếp nhận, vậy thì tiếp tục đi.”

Giang Hoài Thâm vẫn nằm trên người cô, một lúc lâu không có động tĩnh.

Mãi về sau anh mới có phản ứng, chậm rãi cử động, hai tay chống ở hai bên sườn cô, cẩn thận bò dậy, xoay người vào phòng tắm. Trước khi vào trong, anh quay lưng về phía cô, lạnh lùng nói một câu, “Nếu còn có lần sau, nhất định anh sẽ không để em đi.”

Tần Nịnh thở dài nhẹ nhõm.

Lần này anh sẽ để cô đi, còn lần sau… chắc chắn không có lần sau!

Ông chủ của câu lạc bộ Vụ Ẩn là Cố Thạc Thiên, bây giờ Giang Hoài Thâm đã trở lại và còn là bạn tốt của hắn, về sau nhất định sẽ thường xuyên ghé thăm nơi này. Như vậy, nếu ở lại đây cô không thể tránh gặp mặt anh. Không còn cách nào khác, cô đành phải bỏ công việc hiện tại và tìm một công việc khác.

Du͙© vọиɠ mãnh liệt đến mức Giang Hoài Thâm ở trong phòng tắm tắm nước lạnh hơn nửa giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi đi ra thì thấy Tần Nịnh vẫn chưa rời đi, anh cầm trong tay chiếc khăn trắng lau mái tóc ướt, “Còn không rời đi, em định ở lại đây qua đêm à?”

Tần Nịnh không nói gì, cô giơ một tay mở ra, lòng bàn tay hướng về phía anh.

“Cái gì?”

“Cho em 100 tệ để bắt taxi, điện thoại của em hết pin, không dùng được.”

Sau khi anh vào phòng tắm, vốn dĩ cô đã định rời đi ngay lập tức để tránh đêm dài lắm mộng, nhưng chưa kịp ra đến ngoài cửa, cô phát hiện điện thoại không hoạt động vì hết pin.

“Dựa vào đâu anh phải cho em tiền?” Giang Hoài Thâm cười, lại hỏi, “Nếu vừa rồi em quan hệ với anh thì vẫn bị coi là mại da^ʍ và có tiền, nhưng em không cho anh làm.”

Tần Nịnh đã quen với cái lưỡi độc ác này của anh. Trong khoảng thời gian cô khắc khổ, chăm chỉ theo đuổi anh, cô thường xuyên bị chế nhạo như vậy.

“Em muốn mượn của anh.” Tuy rằng trong lòng cô không vui nhưng bây giờ cô là người cúi đầu cầu cứu, “Sau khi trở về em sẽ trả lại cho anh.”

“Anh không mang theo tiền mặt.” Giang Hoài Thâm cẩn thận lau những giọt nước đọng trên tóc thật lâu, xong xuôi anh lại đi thay quần áo, “Nhưng em muốn đi đâu, anh có thể chở em đến đó.”

Tân Nịnh sửng sốt một chút, sau khi định thần lại cô từ chối theo bản năng, “Không cần.”

“Trên người em cũng không mang theo tiền, điện thoại lại hết pin. Nếu không để anh đưa em về thì em định làm thế nào?”

“Em sẽ tự nghĩ cách—”

Giang Hoài Thâm ngắt lời cô, “Tần Nịnh, em biết đấy, anh chưa bao giờ kiên nhẫn và không thích lặp lại bất kỳ điều gì tương tự.”

Anh khom lưng lấy chìa khóa xe ở đầu giường, nói tiếp, “Một là em ở lại đây qua đêm, hai là anh đưa em về. Em chọn đi.”

“...”

Tất nhiên là cô không thể chọn cái trước.

Xe của Giang Hoài Thâm đậu ở trước cửa Vụ Ẩn, là một chiếc xe Maybach màu đen. Vừa ra khỏi cửa đã có thể nhìn thấy nên cho dù Tần Nịnh muốn tìm cơ hội bỏ trốn cũng không được.

Giang Hoài Thâm nắm lấy tay cô kéo đi, còn cẩn thận mở cửa để cô ngồi ghế phụ.

Tần Nịnh thắt dây an toàn, nhìn anh lên xe. Sau khi khởi động, anh hỏi cô, “Em sống ở đâu?”

Cô cúi đầu mím môi im lặng.

Giang Hoài Thâm không suy nghĩ nhiều, hỏi lại, “Vẫn địa chỉ cũ à?”

“Không phải, đã thay đổi rồi.” Căn nhà vốn dĩ của cô đã bị tòa án tịch thu từ lâu.

Giang Hoài Thâm đặt một tay lên vô lăng chờ cô nói tiếp. Tần Nịnh liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng vô cùng bối rối, thuận miệng nói bậy bạ, “Hiện tại em sống gần Vạn Đạt, anh đưa em tới đó là được.”