Chương 9: Nói dối

“Là chỗ nào cơ?

“...”

Anh quay đầu lại liếc nhìn cô, thấy cô vẫn im lặng không nói, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.

“Thực ra là…” Tần Nịnh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đành phải quay mặt đi để tránh né, “Em muốn thuê một căn nhà gần Vụ Ẩn hơn, nhưng chưa tìm được. Vì vậy vẫn luôn ở khách sạn.”

Giang Hoài Thâm thu hồi ánh mắt, lại hỏi, “Khách sạn nào?”

Đầu Tần Nịnh nhanh chóng nẩy số đến những khách sạn gần Vạn Đạt, sau đó thuận miệng thản nhiên trả lời, “Khách sạn Cẩm Giang.”

Giang Hoài Thâm cũng không hỏi gì thêm nữa, mũi chân nhấn ga rồi lái xe đến địa chỉ Tần Nịnh vừa nói. Đã nhiều năm trôi qua, thực tế kiến trúc ở Nam Thành đã thay đổi rất nhiều, đường xá rộng rãi hơn và có thêm nhiều cây cây cầu tráng lệ.

Giang Hoài Thâm vòng qua Vạn Đạt, đi theo hướng dẫn tới khách sạn Cẩm Giang. Suốt chặng đường hai người đều không nói chuyện. Tần Nịnh nhìn ra khung cảnh đang nhanh chóng lùi về sau bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Sau khi xe đến nơi anh dừng lại, tháo dây an toàn, “Để anh đưa em vào.”

Tần Nịnh ngồi trong xe không dám nhúc nhích, bởi căn bản cô không hề sống ở đây. Nếu để Giang Hoài Thâm đưa cô đi, chẳng phải lời nói dối sẽ bị vạch trần sao?

“Ừm…” Cô bối rối bày ra bộ dáng tội lỗi, “Em nhớ nhầm. Tuần trước em sống ở đây nhưng hôm kia lại chuyển đến nơi khác rồi.”

Giang Hoài Thâm cau mày thật lâu, anh nhìn chằm chằm cô một lúc sau anh mới dồn hết mười phần kiên nhẫn nói, “Không sao đâu, nhớ lại xem em ở đâu. Khi nào nhớ ra thì nói cho anh biết.”

Tần Nịnh nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, cảm giác trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Làm sao cô có thể thoát khỏi đây khi đang cưỡi trên lưng một con hổ?

Thời gian lại trôi qua 5 phút, Giang Hoài Thâm hỏi, “Nghĩ ra chưa? Em ở khách sạn nào?”

Tần Nịnh nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, “Mỹ Lệ.”

Mỹ Lệ là một khách sạn cao cấp, yêu cầu của bộ phận an ninh là giám sát cực kỳ nghiêm ngặt. Chỉ có xe của cư dân mới có thể lái vào, vì vậy cho dù anh muốn đưa cô vào trong cũng chỉ có thể dừng lại ở cửa khách sạn.

Giang Hoài Thâm khẽ “Ừm” một tiếng, một lần nữa thắt dây an toàn cho cô. Anh nổ máy rồi lái xe về phía khách sạn Mỹ Lệ, quãng đường không xa, đi khoảng 20 phút liền tới.

Chiếc xe Maybach bị nhân viên bảo vệ chặn lại ở cổng bãi đậu xe. Tần Nịnh thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cố giả vờ thoải mái nói, “Xe của người ngoài không vào đây được, em sẽ tự mình quay về. Anh đi đi.”

Lời nói xong, cô nhanh chóng tháo dây an toàn. Vừa định mở cửa bước xuống xe thì Giang Hoài Thâm đã kịp thời ấn vào ổ khóa trung tâm.

Tần Nịnh tức giận mở to hai mắt, “Giang Hoài Thâm, anh có ý gì?”

Anh cũng chẳng buồn để ý đến cô, từ trong cặp lấy ra giấy tờ tùy thân, hạ cửa sổ rồi đưa cho bảo vệ. Bảo vệ cầm lấy rồi nhìn biển số xe, sau đó gật gật đầu cho đi qua. Giang Hoài Thâm nói cảm ơn rồi nâng cửa kính xe lên.

Nhìn thấy anh chuẩn bị lái xe đi vào, rốt cuộc Tần Nịnh cũng mất bình tĩnh, cô tức giận hét lên, “Dừng xe! Em muốn xuống xe.”

Anh cất giấy tờ tùy thân vào trong cặp như không có chuyện gì xảy ra, anh cười lạnh hỏi, “Sao vậy? Em lại nhớ nhầm rồi à?”

“Đúng vậy.” Tần Nịnh đè nén tức giận trong lòng, “Em lại nhớ nhầm, em không ở đây.”

“Vậy em đang sống ở đâu?” Vẫn như cũ, Giang Hoài Thâm cực kỳ kiên nhẫn, “Lần này nghĩ lại cho cẩn thận, khi nào đúng thì nói lại với anh.”

“...”

Một tay anh đặt lên đùi mình, một tay để trên vô lăng một cách nhàn nhã hỏi, “Em sống ở đâu nhỉ?”

Tần Nịnh không chịu được, cô nghiến răng nghiến lợi nói, “Em không ở đâu cả.”

“Chắc hẳn phải có chỗ để ngủ chứ?” Anh cong môi, không một chút để ý mà cười, “Chẳng lẽ mỗi ngày em đều ngủ trên đường cái sao?”