Chương 11: Hiểu lầm lớn

Thực ra đây chỉ là một thói quen nhỏ, sạch sẽ cũng không phải là một chuyện xấu. Nhưng bọn họ có thói sạch sẽ quá mức, quả thực làm người ta giận sôi máu.

Húc Húc nghiêng người linh hoạt né tránh tay cô, “Tần Nịnh, vừa rồi mẹ còn chưa trả lời câu hỏi của con.”

Tần Nịnh đứng dậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, tất nhiên cô sẽ không nhắc đến Giang Hoài Thâm, “Không có chuyện gì cả. Đêm nay mẹ phải tăng ca, cho nên về muộn một chút.”

“Tăng ca?”

Húc Húc cẩn thận nhìn vào mắt cô một lúc lâu để thăm dò. Tần Nịnh cảm thấy không thoải mái khi bị con gái nhìn như vậy liền giơ tay sờ lên khuôn mặt con bé, “Sao vậy? Có chuyện gì không?”

“Mẹ, sắc mặt của mẹ không tốt.” Cái đầu óc tinh tế của con bé cũng là di truyền từ anh, “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Cô nhéo cái má mềm mịn, non nớt của con gái, “Chẳng phải mẹ đã an toàn trở về rồi sao? Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?”

Húc Húc vẫn không tin, cô bé dùng đôi mắt to đen láy quan sát từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng hỏi, “Mẹ, sao quần áo của mẹ lại bị rách thế?”

Vẻ mặt Tần Nịnh cứng đờ, quần áo của cô bị Giang Hoài Thâm xé rách, may mắn không xé thành từng mảnh nên vẫn có thể tạm chấp nhận mặc lại để trở về. Vì lúc đó đã quá nửa đêm, trên đường sẽ chẳng có ai để ý đến điều kỳ lạ này nên cô đã quên mất.

“Ủa, thật sao?” Tần Nịnh không được tự nhiên mà xoa xoa lòng bàn tay con gái mình, “Chỗ nào rách rồi?”

“Đây, chỗ này.” Húc Húc chỉ vào ngực cô, sau đó lại chỉ tay cô, “Còn chỗ này, trên người mẹ có máu kìa.”

“...”

Lúc này cô mới nhớ ra, lúc nãy khi cô mở mắt Giang Hoài Thâm đang dùng hết sức siết chặt cổ tay mình, hình như máu dính vào từ lúc đó.

Tần Nịnh sợ con gái sẽ hỏi nhiều hơn liền đổi chủ đề, “Cục cưng, con ăn gì chưa?”

“Con ăn rồi. Trong tủ lạnh có cơm còn dư, con tự mình làm cơm chiên trứng.”

Dù sao cũng chỉ là một cô nhóc, tâm tư có tỉ mỉ đến đâu cũng không nhạy cảm như người lớn. Vì vậy con bé nhanh chóng chuyển sự chú ý sang câu hỏi của cô.

Húc Húc kéo cô đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó đi vào phòng tắm tìm khăn ướt, quay lại lau vết máu trên cổ tay cô. Tần Nịnh nhìn cảnh này, chóp mũi không khỏi cay cay, hốc mắt bất thình lình có cảm giác ấm áp. Cô nhìn đi chỗ khác rồi ngẩng đầu lên để đè nén nước mắt rơi.

Năm đó cha cô bị điều tra, sau đó bị bỏ tù. Mẹ vì chịu kí©h thí©ɧ quá mức nên bị bệnh thần tâm thần. Toàn bộ gia sản trong gia đình đều bị tòa án tịch thu. Cuối cùng cô phải sống lưu lạc đầu đường.

Bị trầm cảm suốt một tuần, cô chịu đựng sự giằng xé trong lòng, quyết định chia tay Giang Hoài Thâm. Khi đó tin tức về vụ án của công tố viên Tần còn chưa bị lộ ra ngoài, tất nhiên anh sẽ không biết gì, chỉ nghĩ rằng cô đang bỏ rơi anh.

Sau khi anh rời Nam Thành, cô tự mình gánh hết mọi việc. Đặc biệt khi biết mình có thai, cô đã từng nghĩ đến việc bỏ đứa bé. Nhưng vì yêu anh, yêu đến mức dường như đã gục ngã trong đau đớn khi nghĩ đến tương lai sẽ có một người phụ nữ khác bên cạnh anh. Vì vậy cô đã nghĩ mình phải giữ lại điều đó gì đó liên quan đến anh để an ủi bản thân trong suốt quãng đời còn lại đầy hoang tàn và cằn cỗi. Tần Nịnh biết mình làm như vậy là ích kỷ, nhưng với tâm trạng lúc đó, cô không thể đưa ra quyết định hợp lý hơn.