Chương 12: Sẽ ở bên nhau chứ?

Húc Húc lau vết máu khô trên cổ tay cô, xong xuôi thì bỏ khăn trở lại phòng tắm. Tần Nịnh nhìn đồng hồ thì đã hơn 11 rưỡi, “Được rồi bảo bối, không còn sớm nữa, con đi ngủ trước đi, mẹ đi làm chút đồ ăn.”

“Để con nấu cho.” Cô bé chưa buồn ngủ xung phong nhận việc chạy vào phòng bếp, “Con nấu mì cho mẹ ăn nha.”

“...”

Phòng bếp rất nhỏ, hai người đứng bên trong có chút chật chội. Tần Nịnh đứng phía sau nhìn con gái mình bận rộn xắn tay áo lên. Húc Húc đổ một ít dầu vào nồi, chờ đến khi dầu sôi lên liền lấy một quả trứng trong tủ lạnh ra, “Mẹ, con cho mẹ thêm một quả trứng luộc nhé.”

Tần Nịnh cười nhẹ, “Được.”

Có điều Húc Húc chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi mà thôi, nhưng ở khía cạnh bếp núc, so với cô còn thuần thục hơn. Phải nói rằng gen là một thứ thực sự có sức mạnh lớn. Ở phương diện này cô phải công nhận rằng con bé thừa hưởng khả năng nấu nướng tuyệt vời từ người cha.

Chỉ trong vòng vài phút, sợi mình đã chín và trứng luộc được đặt lên trên, nhìn cực kỳ ngon.

Húc Húc ôm bát quay người lại, “Mì đã làm xong rồi đây.”

Tần Nịnh đang đắm chìm trong suy nghĩ quá khứ thì bị giọng nói của con gái kéo trở lại. Cô đứng thẳng dậy như vừa tỉnh từ một giấc mơ.

Cô nhận lấy cái bát mì, không nhịn được mà tiến đến hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, “Cảm ơn con, bảo bối.”

Húc Húc thấy vậy thì chán ghét dùng mu bàn tay lau đi. Tuy nhiên, dù có chán ghét nhưng vẫn lộ ra sự quan tâm chân thành, “Mẹ ơi, rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Con thấy mẹ luôn thất thần.”

Nần Nịnh cụp đôi mắt mờ mịt xuống, cô biết rằng nếu cứ phủ nhận chỉ khiến cho con bé càng hoài nghi sâu hơn. Vì vậy cô nhẹ nhàng trả lời một câu, “Ở chỗ mẹ làm việc xảy ra một tai nạn nhỏ. Nhưng không sao, đã được giải quyết rồi. Con là con nít không cần lo lắng đâu.”

“Vậy được rồi. Nếu mẹ có chuyện gì khó chịu phải nói với con, đừng giấu một mình nha. Cố lên.”

Cô không nhịn được mà mỉm cười, “Được.”

Tần Nịnh bưng bát mì trở lại phòng khách, Húc Húc chủ động mang cho cô một đôi đũa. Cô nếm thử, đôi mắt không khỏi đỏ lên.

Hương vị rất quen thuộc, cực kỳ giống bát mì được người đó nấu…

“Mẹ.” Nhìn thấy cô như vậy, Húc Húc không nhịn được nữa, cô bé cầm lấy đôi đũa từ tay cô, “Nếu mẹ có gì không vui cứ nói với con, đừng khóc thầm một mình như vậy. Được không?”

Cuối cùng Tần Nịnh không nhịn được, dòng nước ấm áp từ hốc mắt rơi xuống nhỏ vào trong bát. Lâu như vậy rồi, cô nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ và đủ cứng rắn, ý chí cũng đủ sắt đá để không tùy tiện mất khống chế mà rơi nước mắt.

Nhưng hóa ra…

Cô một mình kiên cường sống qua nhiều năm như vậy, chẳng qua bởi vì điểm yếu không còn bên người mà thôi.

Giờ đây điểm yếu đó đã quay trở lại.

“Mẹ…” Trong lòng Húc Húc suy đoán ra hết thảy mọi khả năng, “Hôm nay mẹ đã gặp ai sao?”

Tần Nịnh cúi đầu, trái tim đau đến mức run rẩy, nhất thời không nói lên lời.

Bé gái đi đến bên cạnh, vươn hai cánh tay nhỏ ôm lấy bả vai cô, “Có phải mẹ gặp được bố rồi đúng không?”

Dù sao con bé cũng là con gái của Giang Hoài Thâm, không chỉ thừa hưởng thói sạch sẽ và kỹ năng nấu nướng, chỉ số IQ cũng cực kỳ cao.

Tần Nịnh đưa tay vuốt ve mặt con gái, lần này cô không phủ nhận, “Đúng vậy, mẹ đã gặp bố con.”

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ giấu giếm chuyện của Giang Hoài Thâm với con gái. Trước đây cô chưa từng nói bởi vì cô cảm thấy Húc Húc còn nhỏ, đợi khi con gái lớn hơn một chút sẽ nói.

Hiện tại cô bé cũng đã gần 10 tuổi.

Ban đầu Húc Húc chỉ suy đoán nhưng không ngờ lại đoán đúng.

“Vậy thì…” Cô bé mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại do dự, cuối cùng chần chờ một hồi lâu mới thốt ra, “Vậy mẹ và bố sẽ ở bên nhau chứ?”