Chương 13: Nữ quản gia

Tần Nịnh cảm thấy kinh ngạc.

Thông thường, khi đứa trẻ gặp phải loại chuyện như vậy, chúng sẽ đặt ra những câu hỏi, chẳng hạn như “Bố thế nào rồi?” “Bố là người như nào?” “Bố có đến gặp con không?”...

Như vậy sẽ hợp lý hơn là “Mẹ và bố sẽ ở bên nhau chứ?”

Thấy cô im lặng, Húc Húc như người lớn nói, “Con mặc kệ bố là người như thế nào, đối với con mẹ vẫn quan trọng nhất.”

Cô bé thẳng thắn như vậy lại khiến Tần Nịnh cảm thấy không có cách nào trả lời.

“Húc Húc, lỡ như…”

Nếu cô nói rằng sẽ không bao giờ ở bên Giang Hoài Thâm nữa, liệu con bé có thất vọng không?

“Mẹ à, dù mẹ có quyết định như thế nào, con đều ủng hộ.” Húc Húc ngắt lời mẹ, càng không muốn làm mẹ khó xử, “Mặc kệ hai người có ở bên nhau hay không, mẹ hạnh phúc mới là quan trọng nhất.”

Nếu bọn họ ly thân thì mẹ mới có thể hạnh phúc, vậy Húc Húc không cần người bố này.

Tần Nịnh rũ mắt xuống, vì lời nói bộc trực của con gái mà hai mắt nhanh chóng đỏ hoe.

Húc Húc hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, cô biết điều này. Nhưng cô thực sự không ngờ rằng con bé lại nhạy cảm với vấn đề này như vậy.

“Húc Húc…” Tần Nịnh cố gắng đè nén nỗi buồn bên trong, vươn tay ôm con gái vòng lòng, “Mẹ sẽ không ở bên cạnh bố con nữa, mẹ và bố… không thể quay lại.”

Cô hiểu rất rõ, những lời cô nói thật tàn nhẫn. Nhưng nếu lần này dùng một lời nói dối trắng trợn để qua chuyện, sau này còn phải dùng vô số lời nói dối để bù đắp.

“Không thể quay lại thì không thể quay lại, ngựa tốt không bao giờ quay đầu.” Húc Húc vô tư nói, dừng lại một chút cô bé lại hỏi, “Mẹ ơi, vậy mẹ có thích chú Thúc không?”

Tân Nịnh vốn định xin lỗi con gái vì những lời nói vừa rồi, nhưng nghe cô bé nhanh chóng chuyển chủ đề lại khiến cô chết lặng, “Tần Húc Thần, có phải con lo lắng kiếp này mẹ không thể lấy chồng được à?”

“Không phải con lo lắng việc đấy, chỉ là không muốn mẹ quá nhọc lòng. Phải có một người đàn ông chăm sóc mẹ thì con mới yên tâm.”

“...”

Tần Nịnh một hơi thật sâu, trong lòng tự nhủ rằng đây là con gái ruột của mình, cho dù tức giận cũng phải nhịn.

Cô cầm đũa gắp thêm mấy miếng mì, “Được rồi, con đi ngủ trước đi. Mẹ đi tắm rồi ngủ sau.”

“Vâng.” Húc Húc thấy tâm trạng của mẹ đã ổn hơn, cũng yên tâm trả lời, “Con đi ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm nha. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tần Nịnh ăn xong bát mì, một bên thu dọn chén đũa, một bên tự hỏi ngày mai nên tìm việc thế nào.

Không thể đến Vụ Ẩn đi làm nữa, cô phải chăm sóc người mẹ đang nằm trong viện, còn một đứa con phải nuôi không thể trì hoãn, phải nhanh chóng tìm một công việc khác.

Vừa rửa bát xong điện thoại bàn vang lên, Tần Nịnh lau tay đi tới nghe điện thoại. Là dì Trần, đây là một người bạn tốt của mẹ cô, nhiều năm qua vẫn luôn giúp đỡ cô nhiều lần. Vì vậy cô rất cảm kích dì Trần.

Dì Trần làm giám sát cho một công ty dọn phòng, cũng được coi là giám đốc điều hành, công ty không lớn cũng không nhỏ nhưng danh tiếng rất tốt.

“Nịnh Nịnh, gần đây có thời gian không?”

“Có ạ.” Tần Nịnh nhẹ nhàng trả lời, Dì Trần, có chuyện gì sao?”

“Là thế này, vừa rồi có một vị khách hàng gọi tới, nói cần thêm một nữ quản gia.” Đầu máy bên kia bắt đầu, “Bên dì thực sự không đủ nhân lực. Nếu có thời gian thì qua giúp được không? Khi nào bên này có người thì dì sẽ sắp xếp để đổi cho cháu.”

Nữ quản gia?

Tần Nịnh cau mày, cô không đồng ý ngay bởi mặc dù môi trường làm việc ở hộp đêm không tốt nhưng tiền lại đến nhanh. Vì vậy mấy năm nay cô vẫn luôn làm ở Vụ Ẩn, đối với công việc nữ quản gia cô cảm thấy mình chưa thể thích ứng ngay.