Chương 15: Bán chính mình

Nghe được âm thanh quen thuộc, Tần Nịnh ngẩng đầu lên theo phản xạ.

“Anh… Sao anh lại ở đây?”

Còn chưa dứt lời, cô đã ý thức được câu hỏi của mình ngu ngốc cỡ nào.

Sao anh lại ở đây?

Đương nhiên anh không thể đột nhiên xuất hiện ở đây được!

Giải thích hợp lý duy nhất chỉ có một: Anh là chủ nhân căn nhà này.

Giang Hoài Thâm nhìn chằm chằm biểu cảm thất thường trên mặt cô, lạnh giọng mở miệng, “Đây là nhà tôi.”

Tần Nịnh không biết nói tiếp như thế nào, đành phải xấu hổ “À” một tiếng.

Cái gì gọi là vận mệnh trêu người? Chính là đây.

Tối hôm qua cô còn nghĩ không thể cùng người đàn ông này gặp mặt, hiện tại tốt rồi, chẳng những lại gặp mặt, còn là cô chủ động tới cửa!

Giang Hoài Thâm nhìn vào trong bếp, thản nhiên như không có việc gì chuyển đề tài: "Làm xong cơm tối chưa?”

Giọng điệu công thức, hoàn toàn đứng ở lập trường ông chủ và người hầu nói, không trộn lẫn một chút tình cảm cá nhân.

Nhưng trong lòng Tần Nịnh vẫn là cảm thấy khó chịu cực kỳ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Nếu cô tiếp tục làm việc ở chỗ này, sau này hai người khó tránh khỏi tiếp xúc nhiều hơn, Giang Hoài Thâm sớm hay muộn sẽ biết sự tồn tại của Húc Húc…

Không, không được.

Cô không thể để anh cướp đi đứa con trai duy nhất của mình.

Lúc này Tần Nịnh cũng không cân nhắc đến cái gì mà hai ba vạn tiền lương, chỉ nghĩ chạy nhanh rời khỏi nơi này.

Cô cởi bỏ tạp dề trên người, âm thanh tuy nhỏ, lại rất kiên định: "Xin lỗi, tôi cảm thấy bản thân không đảm nhiệm được công việc này, anh vẫn nên đi tìm người khác đi.”

Giang Hoài Thâm liếc cô một cái, khóe miệng cong lên cười lạnh: “Lại có ý gì đây? Tần tiểu thư lạt mềm buộc lạt chặt à?”

Tần Nịnh nhíu mày, chịu đựng anh lăng nhục, không hé răng nửa lời.

Anh tiến về phía trước hai bước, khoảng cách hai người nhanh chóng kéo gần, tầm mắt khóa chặt đỉnh đầu đen nhánh của cô: "Cơm làm xong rồi, không ở lại cùng ăn sao?”

“Không được.” Tần Nịnh dứt khoát từ chối: "Thời gian không còn sớm, tôi về trước.”

Nói xong cũng mặc kệ anh đồng ý hay không, Tần Nịnh lập tức chạy ra ngoài.

Giang Hoài Thâm đứng chôn chân tại chỗ, chờ cô đi tới cửa mới chậm rì rì lên tiếng: "Tần tiểu thư, tôi ký hợp đồng ba năm với công ty nội trợ.”

Tần Nịnh dừng lại.

Anh tiếp tục nói: “Trên hợp đồng cũng có quy định, chỉ khi tôi đuổi việc cô hoặc là đồng ý cho cô từ chức thì cô mới có thể rời đi, nếu không phải trả tôi mười vạn tiền vi phạm hợp đồng, bằng không tôi có thể dựa theo hợp đồng khởi tố cô.”

Cô xoay người lại, không kêu một tiếng nhìn chằm chằm anh.

Giang Hoài Thâm cười, dạo bước đi đến phòng khách: "Hơn nữa tôi đã thanh toán trước 30% tiền đặt cọc cho công ty nội trợ, nếu cô đi rồi, tôi sẽ lấy lại số tiền kia, đến lúc đó đó tôi sẽ không truy cứu cô nữa, cô cảm thấy công ty nội trợ có thể khởi tố cô không?”

Trong mắt Tần Nịnh xuất hiện tức giận: "Anh cố ý nhằm vào tôi?”

Cái gì mà vi phạm hay không vi phạm, rõ ràng hiện tại anh không thiếu số tiền nhỏ đấy, nói nhiều như vậy đơn giản là ra oai với cô.

“Chỉ là cảnh báo với cô một câu mà thôi, không tính là uy hϊếp.” Giang Hoài Thâm rất là không ủng hộ lời cô nói: "Hơn nữa nếu cô trả tôi mười vạn tiền vi phạm hợp đồng, hiện tại có thể cây ngay không sợ chết đứng rời đi.”

Tần Nịnh bị anh làm cho tức giận, cảm giác tim gan phèo phổi đều muốn nổ.

Lúc buổi sáng cô đi vào công ty nội trợ, dì Trần cầm thẻ căn cước của cô làm hai tờ bản sao, một bản để cô ký tên trên đó. Cô không hiểu mấy chuyện này, chỉ cảm thấy đối phương sẽ không hại mình.

Thực ra dì Trần cũng không có hại cô, chỉ là cô không có nghĩ đến tình huống ông chủ của mình sẽ là Giang Hoài Thâm.

Ký một cái tên xuống, đã bán đi ba năm của chính mình.