Chương 16: Giang Hoài Thâm, anh cút cho tôi

“Giang Hoài Thâm.” Tần Nịnh càng nghĩ càng giận, mất khống chế dùng túi xách trong tay đánh anh: "Hèn hạ!”

Người sau đứng không nhúc nhích, tùy ý cô dùng túi xách đánh mình.

“Hiện tại anh hoàn toàn không thiếu mười vạn này.” Cô vừa tức vừa tủi, đôi mắt đều đỏ hoe: "Chúng ta lại không có mối thù lớn nào, anh làm tôi nhục nhã nhiều lần như vậy, chơi vui lắm sao?”

“Chơi vui.”

Tại sao lại không vui chứ?

Khiến người ngày xưa nhục nhã anh, chà đạp anh, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông tát anh một cái, trêu đùa trong lòng bàn tay, bây giờ chơi như vậy chắc chắn vui.

Giang Hoài Thâm duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy vai cô: "Hay là cô làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, tôi cũng có thể suy xét buông tha cho cô.”

Tần Nịnh cắn răng, không chút nghĩ ngợi duỗi tay đẩy anh ra.

“Đừng có nằm mơ.”

Anh cười lạnh, cũng không tức giận đối với thái độ gay gắt của cô: "Tần Nịnh, lúc trước cô chia tay với lý do là muốn sống một cuộc sống tốt hơn, không muốn bị thằng nhóc nghèo nàn như tôi liên lụy, đây là sinh hoạt tốt hơn trong miệng cô sao?”

Bồi rượu ở hội sở, làm nữ quản gia... Đây là cuộc sống tốt?

Anh biết mấy năm trước Tần Tống Niên mất, nhưng thì sao chứ, cô cũng không thể nghèo túng đến mức này.

Chuyện Tần Nịnh hiện giờ không muốn hồi tưởng nhất là lúc bọn họ chia tay, nghe anh nhắc tới, cô đang kích động lại càng mất khống chế hơn.

Cô nâng bàn tan run run chỉ ra cửa: "Giang Hoài Thâm, anh cút cho tôi.”

Một cảnh rất quen thuộc.

Giang Hoài Thâm còn nhớ rõ mình trước lúc rời đi đến Nam Thành, lòng mang một tia hy vọng cuối cùng là đến nhà họ Tần tìm cô, kết quả nhận được trả lời như vậy.

Cô chỉ ra cửa, rành mạch nói anh cút, nói không bao giờ muốn nhìn thấy anh.

Mặt người đàn ông lạnh lùng, anh cười nhạo hỏi lại: “Cút? Tần Nịnh, cô nhìn rõ xem, đây không phải nhà họ Tần.”

Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng.

Tần Nịnh sửng sốt, cô ổn định cảm xúc, duỗi tay đoạt lại túi xách của mình.

Giang Hoài Thâm lại lui về phía sau một bước né tránh: "Sao vậy, mắng ông chủ xong lại muốn rời đi?”

“Anh không cút, vậy thì tôi cút”

“Được, đưa mười vạn tiền vi phạm hợp đồng cho tôi, cô lập tức có thể cút.”

Giang Hoài Thâm ném túi cô lên sô pha, lại đi hai bước về phía cô.

Tần Nịnh theo phản xạ mà lui về phía sau: "Anh định làm gì?”

“Định làm cô, được không?”

Tần Nịnh bị anh làm cho tức nghẹn, nhất thời không còn khí thế, sau một lúc lâu mới rầu rĩ thốt ra hai chữ: “Vô sỉ!”

Giang Hoài Thâm không để bụng cười lạnh: "Đã quên năm đó là ai cởi hết quần áo chủ động bò lên trên giường tôi câu dẫn đúng không? Nếu nói về vô sỉ, phải là Tần tiểu thư thì đúng hơn.”

Cô nhìn trong mắt anh đầy trào phúng, hận không thể lấy kim châm cho miệng anh phồng lên.

“Tần tiểu thư.” Giang Hoài Thâm chủ động vươn tay với cô, cười như không cười nhướng mày: "Hy vọng trong tương lai, chúng ta có thể ở chung vui vẻ với nhau ba năm.”

Tần Nịnh nhìn cũng không thèm nhìn, gạt mạnh tay anh.

Cô gian nan nuốt xuống khẩu khí kia, hạ thấp tư thái nói: “Tôi biết đối với anh mười vạn tiền chỉ như mất một sợi lông trâu, anh coi như giúp đỡ, buông tha tôi được không?”

“Không được.”

“Anh chủ động đuổi việc tôi, tôi nói công ty nội trợ tìm người đáng tin cậy lại đây… Còn có, tiền công hôm nay một đồng tôi cũng không cần, coi như nghĩa vụ giúp anh…"

“Tôi nói không được.” Giang Hoài Thâm không kiên nhẫn chen lời cô: "Điều tôi muốn chỉ có một, cô tận tình khuyên bảo cũng là lãng phí nước bọt.”

"Anh…"

Tần Nịnh hận đến mức nghiến răng nhưng vẫn không tìm được biện pháp.