Chương 17: Dù sao chúng ta đã ngủ với nhau nhiều lần

Giang Hoài Thâm cũng không muốn lại nói lời vô nghĩa với cô, thu tay xoay người đi vào nhà ăn: "Tôi đói bụng, đi dọn cơm đi.”

“Sao anh cứ phải giữ tôi ở chỗ này, không sợ tôi hạ độc vào thức ăn khiến anh chết sao?”

“Sợ cái gì?” Anh khịt mũi coi thường loại lời nói này của cô: "Theo hiểu biết của tôi, cô chắc chắn không có lá gan này.”

Giang Hoài Thâm dừng một chút, mí mắt liếc về phía cô: "Huống chi một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, dù sao chúng ta đã ngủ với nhau nhiều lần như vậy, cô hạ độc chết tôi được à?”

Tần Nịnh mặt trầm xuống, mở miệng mắng một câu: "Đồ điên!”

Mắng thì mắng, có hợp đồng đè cô, đúng là cô không dám đi.

Cho nên dù uất ức, cũng chỉ có thể cố kìm nén mà nghe lời đi vào phòng bếp.

Đồ ăn đã làm xong, canh cũng nấu xong, cô cầm ba món ăn bưng lên, lại không tình nguyện cho múc canh cho anh.

Giang Hoài Thâm nhìn đồ ăn cô làm, mùi hương không ổn chút nào.

Khóe miệng anh hơi mím, "Nếu thật sự để cô nấu cơm cho tôi ba năm, không cần hạ độc cũng có thể độc chết tôi.”

"..."

Tần Nịnh nắm chặt tay, chỉ có thể im lặng nghe lời anh nói.

Giang Hoài Thâm cầm đũa, gắp một miếng lên nếm thử, sau đó đưa ra đánh giá: "Kỹ năng nấu ăn đúng là mười năm như một, một chút thay đổi cũng không có.”

Chỉ là lời nói dễ nghe hơn, chẳng phải muốn nói đồ ăn khó nuốt sao?

Tần Nịnh đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng nói thầm: “Khó ăn thì anh đừng ăn, không cần tự ép bản thân.”

“Đúng là tôi không muốn ăn.” Người đàn ông nói tiếp: "Nhưng tưởng tượng đến đây là bữa ăn bạn gái cũ đích thân làm, lại cảm thấy nên để lại cho cô chút mặt mũi.”

Cô oán hận nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt nhỏ tức giận đỏ lên.

Giang Hoài Thâm một ít đồ ăn, lại phàn nàn: “Hơi mặn, lấy giúp tôi cốc nước."

Tần Nịnh nén giận đi phòng bếp rót nước, cầm ly nước “Bộp” một tiếng để trước mặt anh.

Anh nhấp một ngụm, lại để ly nước xuống: "Lạnh, lấy ly khác.”

“Giang Hoài Thâm, anh đừng quá đáng.”

Giang Hoài Thâm ngẩng đầu liếc cô: "Có có làm không?”

Cô tức giận cầm lấy ly nước, lại lần nữa vào phòng bếp, lấy một ly nước nóng cho anh.

Nhưng lần này vẫn không thể làm người đàn ông vừa lòng, anh lại uống một ngụm rồi thả ly xuống: "Nóng.”

Tần Nịnh không thể nhịn được nữa chửi ầm lên: “Giang Hoài Thâm, anh có bị bệnh không?”

Cô khó thở, không muốn để anh tùy ý sai khiến, đổ nước bên trong ly vào thùng rác, tiếp đến là toàn bộ đồ ăn trên bàn.

Xong xuôi, cô cầm cốc trả lại, cười lạnh hỏi: “Như vậy không nóng không lạnh, vừa lòng chưa?”

Giang Hoài Thâm ngồi im không lên tiếng, anh liếc mắt cô.

Hai mắt Tần Nịnh nhìn thẳng anh: "Không phải anh hận tôi sao, muốn tra tấn tôi thế nào nữa?”

Cô đã từng kiêu ngạo cỡ nào, anh rõ ràng hơn ai hết.

Bấm bụng nghẹn trong lòng, bồi rượu nói chuyện phiếm, khom lưng cúi đầu làm người thứ ba không phải không có cách, nhưng hiện tại cần gì phải cố ý gây khó dễ cô?

Khóe miệng Giang Hoài Thâm không cười: "Xem ra cô vẫn không biết rõ vị trí của mình, Tần Nịnh, nếu ông chủ cô là người khác, cô dám làm như vậy sao?”

“Nếu ông chủ tôi là người khác, anh ta chắc chắn sẽ không giống anh vô cớ gây sự!”

Tần Nịnh bị anh làm cho khó thở, hốc mắt đều đỏ.

Giang Hoài Thâm nhìn thấy biểu cảm phẫn nộ trên mặt cô, ngược lại anh vẫn bình thản.

“Tính tình cô không tốt như vậy...” Anh quét mắt nhìn thùng rác đầy đồ ăn: "Đúng là không thích hợp làm việc ở chỗ tôi.”

Tần Nịnh vốn đang rất tủi thân, nghe vậy lại ánh mắt sáng lên: "Anh đồng ý cho tôi đi?”