Chương 19: Cố tình gây khó dễ

Hôm sau, Tần Ninh rất không tình nguyện đến Giang Nam phồn thịnh.

Cô đã chào hỏi Cố Thạc Thiên ở làng Sương Mù rồi. Dù gì họ đã biết nhau nhiều năm, Cố Thạc Thiên cũng đã chứng kiến

tất cả

mọi chuyện của cô và Giang Hoài Thâm. Vì thế anh hiểu rất rõ sự lựa chọn của cô.

Khi đến nơi, cô vẫn dọn dẹp phòng khách như thường lệ, chín giờ rưỡi, cô nhận được điện thoại từ thư ký An Nguyên của Giang Hoài Thâm.

Đối phương rất khách khí: “Cô Tần, anh Giang để quên cái USB ở nhà, cô đem lên cho anh ấy nhé.”

Tần Ninh không chút suy nghĩ, từ chối ngay: “Việc này không nằm trong phạm vi công việc của tôi.”

“Chuyện này cô không cần lo lắng,” Thư ký An an ủi cô, “Anh Giang nói sẽ tăng lương cho cô. Trong ổ USB có thông tin quan trọng về cuộc họp hôm nay của anh ấy, thật sự rất quan trọng. Rất xin lỗi vì đã làm phiền ạ.”

“Sao anh ta không tự quay lại lấy nó?”

“Vì muộn rồi ấy. Cuộc họp sắp diễn ra. Cô Tần, xin thứ lỗi.”

Thư ký An vừa dứt lời, Tần Ninh đã nghe thấy bên cạnh anh ấy có chuyện gì đó, giống như có người đang lo lắng gọi vậy.

Người kia không kịp nói thêm gì với cô, vội vàng cảm ơn rồi cúp điện thoại.

Tần Ninh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại mờ tối, bực bội gãi gãi tóc.

Sau khi do dự hai phút, cuối cùng cô cũng mở cửa phòng làm việc ra.

Chiếc USB đặt ở vị trí dễ thấy trên bàn, cô cầm lấy nhét vào túi áo khoác rồi vội vã bước ra khỏi cửa.

Thư ký đã nói qua điện thoại, văn phòng của Giang Hoài Thâm ở tầng mười bảy.

Cô cần quẹt thẻ để sử dụng thang máy ở đây nhưng lại không có, lúc gọi lại cũng không có ai bắt máy nên cô phải…leo cầu thang.

Tần Ninh nghi ngờ Giang Hoài Thâm cố ý dàn xếp.

Có điều giờ cô cũng đã đến nơi rồi, không thể mất công một cách vô ích như thế được. Hơn nữa giọng điệu của thư ký An trong điện thoại nghe như là anh ấy đang rất lo lắng.

Cô kìm nén cơn tức giận trào dâng trong lòng, lần lượt leo lên từng tầng một, dừng lại ba bốn lần, cuối cùng cũng lên đến tầng mười bảy.

Nhưng sau khi leo lên, không những không thấy ai, mà thư ký cũng tới nói: “Xin lỗi cô Tần, cuộc họp tạm dừng một lát, anh Giang đang ăn sáng ở tầng dưới. C-còn… yêu cầu cô đi tìm anh ấy ạ.”

Anh cúi đầu giải thích với lương tâm cắn rứt.

Tần Ninh leo lên tầng mười bảy, lúc này cô cảm thấy khó thở, trong lòng mắng tên khốn đó hàng triệu lần.

“Tôi đưa USB cho cậu, cậu không đưa lại cho anh ta được à.”

“Việc này…” Thư ký An khó xử, “Không sao đâu, chủ yếu là vì anh Giang bảo cô đi tìm anh ấy…”

Không còn chút nghi ngờ nào nữa, giờ cô rất chắc chắn.

Giang Hoài Thâm cố ý làm cô xấu hổ.

“Anh ta ăn ở đâu?”

Thư ký An chỉ cho cô biết là nhà hàng nào, Tần Ninh đưa tay nói: “Đưa thẻ thang máy cho tôi.”

“Dạ?”

“Thẻ thang máy,” cô cau mày lặp lại một cách thiếu kiên nhẫn, “Tôi đi bộ lên tầng mười bảy, anh còn muốn tôi đi bộ xuống lần nữa à?”

“Vâng được ạ.”

May mắn thay Giang Hoài Thâm không có bảo là không được đưa thẻ cho cô, thư ký An cảm thấy có chút xấu hổ vì hành hạ cô đến mức này, vội vàng đưa thẻ thang máy cho cô.

Tần Ninh quay người không nói một lời, đi thang máy xuống tầng dưới.

Trong nhà hàng, Giang Hoài Thâm chọn một chỗ cạnh cửa sổ để ngồi.

Vừa vào cửa cô đã nhìn thấy, vì tức giận nên bước chân nặng nề đi tới, nhưng mặt đất trải thảm mềm nên âm thanh không lớn.

Tần Ninh đứng đối diện Giang Hoài Thâm, khinh thường nhìn anh: “Anh cố ý đúng không?”

Người đàn ông đang ăn dừng lại, không ngẩng đầu lên, lặng lẽ trả lời: “Tôi không hiểu ý cô Tần.”