Chương 13: Chỉ cần nàng thích

Mới chỉ qua có một ngày ngắn ngủi thôi mà toàn bộ vương phủ từ trên xuống dưới đều đã biết đến việc điện hạ cực kì sủng ái tân Vương phi.

Ban đầu thì có vẻ như người có khả năng trở thành Vương phi nhất chính là Quý cô nương, hôm trước ngày đại hôn điện hạ vẫn còn ồn ào đòi sau khi thành thân xong sẽ hưu thê ngay lập tức.

Vậy mà bây giờ mới qua có một đêm thôi, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn một cách chóng mặt.

Tất cả mọi người ở trong vương phủ đều tò mò không biết vị Vương phi nương nương này rốt cuộc là thiên tiên mỹ mạo đến mức nào mà lại có thể khiến cho điện hạ sủng ái nàng như vậy?

Ôn Hồi không hề hay biết gì về suy nghĩ của tất cả mọi người ở trong phủ, nàng chỉ biết lúc này mình đang cảm thấy giận dữ và xấu hổ muốn chết đi được.

Khương Ngọc nói là muốn nghiên cứu xuân cung đồ kia cùng với nàng cho nên hắn đã cởi hết quần áo của nàng ra rồi hôn lên khắp toàn thân nàng.

Thậm chí ngay cả phía dưới cũng hôn, cái loại cảm giác khiến cho cả người tê dại này làm cho Ôn Hồi xấu hổ đỏ mặt trốn ở trong chăn mãi không chịu ra.

Nàng quả thật là đã bị Khương Ngọc làm cho choáng váng.

Hắn sao có thể liếʍ nơi đó? Đó là...

Khương Ngọc không muốn làm nàng sợ cho nên đã đi vào trong tịnh thất tự dùng tay lộng bắn ra.

Hắn tắm gội xong mới bước ra ngoài, trên người còn mang theo mùi hương nhàn nhạt của bồ kết.

Lúc này còn chưa đến giờ ăn tối, nếu hai người cứ ở mãi trong phòng thì thật sự là có chút kì quặc cho nên Ôn Hồi liền mặc quần áo vào định đi dạo trong sân một chút.

Thời tiết lúc chạng vạng rất dễ chịu!

Khương Ngọc mặt dày mày dạn muốn bồi Ôn Hồi uống trà ăn điểm tâm ở trong sân, hắn dựa sát vào người nàng, há mồm ra ăn vụng nửa miếng điểm tâm nàng vừa ăn dở vẫn đang còn cầm ở trong tay, cười tủm tỉm nhìn nàng nói, “À đúng rồi, tháng 5 sơ mười là lễ hội Hoa Thần, năm nay chắc hẳn là sẽ rất náo nhiệt, A Hồi, nàng có muốn đi xem không?”

Ôn Hồi có chút ngại ngùng, không biết hắn ăn điểm tâm thừa của nàng là vô tình hay cố ý.

Lễ hội Hoa Thần cũng được xem như một ngày lễ long trọng của Đại Diễn, cứ ba năm là tổ chức một lần, mọi người sẽ đi miếu tế bái Hoa Thần nương nương, cũng nhân dịp này mà bày ra các loại hoa cỏ quý hiếm để triển lãm với mua bán.

Tâm điểm của lễ hội Hoa Thần chính là Hoa Thần cô nương.

Mỗi một lễ hội Hoa Thần đều sẽ tuyển ra một vị cô nương chưa lập gia đình ngồi ở thuyền hoa lớn nhất dạo quanh hồ, được bá tánh khen ngợi để làm Hoa Thần cô nương.

Vì cha mẹ đều luôn bận rộn vào ngày này cho nên Ôn Hồi chưa từng được thấy lễ hội Hoa Thần trông như thế nào.

“Có thể đi được sao?”

Ôn Hồi có chút mong chờ, nàng đã sớm nghe nói đến sự náo nhiệt của lễ hội Hoa Thần cùng với việc Hoa Thần cô nương mỹ mạo như tiên nữ giáng trần.

“Đương nhiên là có thể rồi.”

Khương Ngọc cười cười sờ tóc nàng, “Chỉ cần A Hồi thích là được.”

Chỉ cần nàng thích thì cho dù có là bầu trời, ngôi sao, ánh trăng đi nữa, hắn cũng sẽ tìm đủ mọi cách để hái xuống cho nàng.

...

Quý phủ.

Sau khi đuổi được hai cái thứ muội đi xong, Quý Cẩn Du uể oải ngồi xuống bên cửa sổ, thất thần mà nhìn ra khu đất trống ở bên ngoài.

Tâm tình của chủ tử mà không tốt thì cũng chỉ khổ cho hạ nhân.

Sau khi Yến vương điện hạ thành thân, tiểu thư liền “đổ bệnh”, toàn bộ người hầu ở trong Cẩn Du Viện đều bị đánh mắng đã thành quen.

“Tiểu thư...”

Đại nha hoàn Đồng Y của Cẩn Du Viện cẩn thận hỏi, “Sắp đến Lễ hội Hoa Thần rồi, tiểu thư có định ra ngoài xem không?”

Quý Cẩn Du nói là không muốn đi.

Đồng Y lại nói, “Nô tỳ đã hỏi thăm qua, lễ hội Hoa Thần lần này Yến vương điện hạ sẽ mang theo cả Vương phi đi cùng.”

“Vương phi?”

Trong mắt của Quý Cẩn Du hiện lên một tia không cam lòng, “Nàng ta cùng lắm thì cũng chỉ là một thôn nữ đê tiện, Vương phi cái gì?”

Đồng Y hùa theo lời nàng nói, “Tiểu thư nói rất đúng, một thôn nữ quê mùa như vậy sao có thể đánh đồng với tiểu thư được? Nếu như Yến vương điện hạ thấy tiểu thư đến thì chắc chắn là sẽ thương nhớ không nguôi.”

Quý Cẩn Du hỏi, “Đồng Y, ngươi nói thử xem, điện hạ có phải là vẫn còn thích ta hay không? Hắn chỉ là nhất thời bị thôn nữ ti tiện kia mê hoặc thôi, đúng không?”

Đồng Y gật đầu, “Đó là điều đương nhiên! Điện hạ đang bị thôn nữ kia mê hoặc mới càng cần tiểu thư đến giải cứu, tiểu thư xuất thân cao quý như vậy, chỉ có ngài mới xứng đáng được chọn làm Yến thân vương phi.”

Lời nói này của Đồng Y khiến cho Quý Cẩn Du thoải mái hơn hẳn.

Nàng phân phó Đồng Y, “Ngươi đi lấy bộ váy gấm sao băng mang lại đây cho ta.”

Đó là một bộ váy rất rườm rà do tú nương tốt nhất ở Tô Châu mất một năm dùng chỉ vàng mới thêu ra được.

Đương nhiên đây cũng là đồ mà Khương Ngọc đưa tặng cho nàng.

Quý Cẩn Du biết rõ Yến vương điện hạ thích mình, nhưng mà lúc đó nàng lại có lựa chọn tốt hơn.

Nàng không cam lòng chỉ làm một Yến thân vương phi, nàng muốn tiến cung làm phi tử của Hoàng đế, nàng tin rằng chỉ cần vào được cung thì đừng nói là phi tử, đến một ngày nào đó có thể được làm mẫu nghi thiên hạ cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng mà đúng đợt tuyển tú năm ngoái thì Hoàng thượng lại ban xuống một đạo thánh chỉ nói rằng phương nam lũ lụt liên miên, quốc khố trống rỗng cho nên miễn tuyển tú một đợt.

Ba năm tuyển tú một lần, bỏ lỡ mất năm trước, Quý Cẩn Du không thể lại tiếp tục chờ thêm ba năm nữa được.

Đúng lúc nàng đang tính toán chọn đường lui thì Khương Ngọc lại cưới một cái thôn nữ làm Vương phi.

Tuy là do ý chỉ của Tiên hoàng để lại nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc mình lại có thể bị bại ở trong tay một nữ tử nông thôn khiến cho Quý Cẩn Du bực mình không thể chịu được, khẩu khí này cho dù có làm thế nào cũng không thể nuốt trôi xuống.