Chương 44: Nếu có kiếp sau, ta chỉ mong vĩnh viễn không phải gặp lại ngươi!

“Chuyện này...”

Nguyệt Vũ biết chuyện về điện hạ trước đây thì chỉ có thể là liên quan đến đại tiểu thư của Quý phủ, hoặc là cùng với công tử cậu ấm nhà nào đấy đi đến thanh lâu xem các cô nương khiêu vũ, làm chút chuyện trăng gió.

“Người ngoài đều nói điện hạ ngày trước rất thích Quý tiểu thư, có đồ vật gì hiếm lạ đều đưa đến Quý phủ liên tục.”

Ôn Hồi vuốt ve chén trà ở trong tay, “Nhưng mà sau này điện hạ đột nhiên lại lạnh nhạt với Quý tiểu thư.”

“Có lẽ là...”

Nguyệt Vũ suy nghĩ thật lâu mà không nói nên lời, nàng định nói có lẽ là điện hạ đột nhiên nghĩ thông suốt chăng?

Ôn Hồi cúi đầu nhìn lá trà trong chén, lẩm bẩm hỏi một câu, “Nguyệt Vũ, ngươi nói xem, người chết rồi còn có thể sống lại được sao?”

“Chuyện này...chắc là không thể chứ?”

Ôn Hồi nhấp môi, không nói chuyện nữa, chỉ thất thần mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

...

Khương Ngọc cưỡi ngựa xuyên màn đêm vội vã trở về, chạy đến Thính Tuyết Viện đúng lúc Ôn Hồi đang ăn cơm, nàng đang ngồi ăn một mình trông có cảm giác lẻ loi vô cùng.

“A Hồi!”

Khương Ngọc chạy đến hung hăng ôm lấy nàng, “Ta còn tưởng rằng...Ta còn tưởng rằng...Thật may mắn là nàng không sao.”

“Điện hạ ăn cơm chưa?”

Ôn Hồi buông bát đũa xuống, bình tĩnh nhìn hắn, “Nếu chưa thì bảo phòng bếp làm chút đồ ăn mang đến đây đi, thϊếp thân đi đến thư phòng đọc sách một chút.”

“...”

Khương Ngọc sửng sốt, nàng vừa mới tự xưng là cái gì? Thϊếp thân?

“A Hồi...”

Khương Ngọc theo bản năng túm lấy tay Ôn Hồi, đáy lòng bỗng nhiên vô cùng hoảng loạn, “Nàng...nàng...”

“Làm sao vậy?”

Khoé miệng Ôn Hồi kéo lên cười nhạt, “Hôm đó đi đường gặp phải thổ phỉ, thϊếp thân đã được Thập Thất đại sư trên chùa Bạch Long cứu mạng, điện hạ còn cái gì muốn hỏi nữa không?”

“Không phải, ta...”

Khương Ngọc cảm thấy Ôn Hồi bỗng nhiên giống như đang đeo mặt nạ trở thành người khác vậy.

“Thϊếp thân đi đến thư phòng đây.”

Ôn Hồi gạt tay hắn ra, đi vào trong thư phòng đóng cửa lại, lúc này nàng mới ngồi bệt xuống đất.

Khương Ngọc...Khương Ngọc...

Ôn Hồi nhắm mắt lại nhớ về kiếp trước.

Cho dù lúc đó Quý Cẩn Du đã gả cho người khác rồi nhưng mà nàng ta vẫn như cũ nắm chặt lấy trái tim của Khương Ngọc ở trong tay.

Mỗi khi tâm tình không tốt, Khương Ngọc đều phát tiết lên Ôn Hồi, “Quý cô nương có như thế nào thì ngươi cũng đều vĩnh viễn không thể so được với một phần của nàng!”

Ở trong lòng Khương Ngọc, Quý Cẩn Du vĩnh viễn là trân bảo, là người trong lòng trân quý nhất của hắn.

Cho dù Ôn Hồi có hèn mọn tới cực điểm cũng không thể đổi lại một ánh mắt ôn nhu, một câu nói tri kỷ của Khương Ngọc.

Lí do gì khiến cho nàng phải tự sát ư?

Đấy là vào một đêm Khương Ngọc uống say, Ôn Hồi đang chăm sóc hắn thì bỗng nhiên Khương Ngọc tóm lấy tay nàng rồi hôn nàng.

Khi đó tinh thần của Ôn Hồi cực kì tệ hại, sau khi mang thai cả người gầy rộc đi, ban đêm toàn bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, thế nhưng những chuyện này Khương Ngọc lại không hề hay biết.

Hắn một hai lôi kéo đè nàng xuống để làm chuyện kia, khoảnh khắc hắn đút vào trong còn thì thầm bên tai nàng một câu, “Cẩn Du, nàng đẹp quá!”

Năm chữ này chính là thứ đã gϊếŧ chết nàng!

Ôn Hồi tuyệt vọng đến đỉnh điểm, cái loại cảm giác giống như bị nhốt ở trong một cái nhà giam thật to nhưng lại vĩnh viễn không có cách nào thoát ra được.

Đêm hôm đó, Ôn Hồi ngồi im lặng thật lâu, nàng thay đổi bộ quần áo, cầm cây lược gỗ mẫu thân tặng, trước khi đi còn nói với Khương Ngọc, “Nếu có kiếp sau, ta chỉ mong vĩnh viễn không phải gặp lại ngươi!”