Chương 43: Không phải là mơ

Bỗng dưng, cánh cửa bị đẩy ra, Thập Thất đại sư từ bên ngoài tiến vào ‘A di đà phật’ một tiếng rồi nói, “Bây giờ thì phu nhân đã tin là người chết có thể sống lại chưa?”

“Đại sư.”

Ôn Hồi vẻ mặt tái nhợt run rẩy nói, “Ta vừa mơ thấy một giấc mộng thật đáng sợ, ta mơ thấy...”

“Phu nhân cho rằng đó là mộng sao?”

“...”

Cảm giác đau tê tâm phế liệt khi sinh con ở trong mơ vẫn còn đây, còn cả Khương Ngọc trong mộng nữa, hắn luôn nhìn nàng bằng vẻ mặt lạnh nhạt, khác với Khương Ngọc của bây giờ một trời một vực.

“Tất cả những chuyện ở trong mộng, đều là những chuyện mà phu nhân đã từng phải trải qua.”

Thập Thất đại sư lại nói, “Phu nhân còn nhớ rõ chiếc lược mà lần trước bần tăng đã đưa cho người không?”

“...”

Ôn Hồi nhớ rõ ràng, lúc nàng đứng trên thành giếng nhảy xuống ở trong mộng, trong tay đang cầm chính là chiếc lược đấy, đó là của hồi môn mà mẫu thân cho nàng khi xuất giá.

Không phải là mơ sao?

Rốt cuộc là chuyện như thế nào?

“Bần tăng đã nói qua, phu nhân không nên đi xa nhà, nếu không sẽ gặp phải tai ương đổ máu, hiện tại nghĩ đến, có những kiếp nạn cho dù có trốn cũng không thể thoát được.”

Thập Thất đại sư ngồi xuống, “Để bần tăng kể cho phu nhân nghe một câu chuyện xưa. Nghe nói nước Miêu Cương cổ đã từng có một vị đại sư ngủ trong lúc đả toạ, trong giấc mơ thấy mình đắc đạo thành tiên, nhưng về sau lại bởi bì xúc phạm thiên điều, bị thu hồi tiên linh đánh ngã xuống trần gian, hắn ở trong mộng đi hết cả cuộc đời, tỉnh lại cho rằng mình chỉ là gặp ác mộng thôi, nhưng mà trên cổ tay vị đại sư này lại xuất hiện một vết sẹo, đúng chỗ bị đánh khi thiên binh rút đi tiên linh. Phu nhân cảm thấy, vị đại sư kia là thật sự đắc đạo thành tiên rồi bị trục xuất xuống thế gian làm lại từ đầu, hay tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi?”

“...”

Ôn Hồi im lặng không nói gì.

...

Ôn Hồi hôn mê suốt năm ngày mới tỉnh lại, trong lúc đó, Khương Ngọc xử lý xong xuôi mọi thứ ở Thanh Châu, vội vã trở về không thấy nàng đâu, lại nghe được tin trên đường trở về Ôn Hồi đυ.ng phải thổ phỉ, giận dữ mang theo hai nghìn binh mã đi giệt phỉ.

Rạng sáng hôm sau, Ôn Hồi trở về một mình.

Từ chùa Bạch Long đi đến Yến vương phủ mất hơn hai canh giờ, Thanh Diệp cùng với Nguyệt Vũ thấy Vương phi trở về thì mừng rỡ không thôi, một người đỡ nàng ngồi xuống, một người rót trà cho nàng.

Ôn Hồi hỏi, “Điện hạ vẫn chưa trở về sao?”

Thanh Diệp trả lời, “Điện hạ còn tưởng là Vương phi bị thổ phỉ bắt, mang theo binh lính đi giệt phỉ rồi, bây giờ nô tỳ lập tức đi tìm người truyền tin cho điện hạ nói là Vương phi đã trở lại.”

Nói xong, Thanh Diệp hấp tấp chạy ra ngoài.

Ôn Hồi quay sang hỏi Nguyệt Vũ, “Ta nhớ rõ ngươi ở trong vương phủ đã 5 năm rồi đúng không? Có thể nói cho ta nghe chuyện về điện hạ trước đây được không?”

“Dạ?”

Nguyệt Vũ có chút ngỡ ngàng, “Vương phi sao đột nhiên lại muốn biết chuyện trước đây của điện hạ?”

Ôn Hồi uống lên một ngụm trà đắng, mỉm cười nói, “Tự nhiên muốn biết thôi.”