Chương 6: Phu quân khen thưởng

Xe ngựa của Yến vương phủ đã đợi sẵn ở trước cửa, phía sau là một đội thị vệ thân mặc khôi giáp tiền hô hậu ủng.

"Từ từ thôi.”

Khương Ngọc đỡ Ôn Hồi lên xe ngựa, sau đó hắn cũng đi lên theo sau nàng.

Bên trong xe ngựa của Yến vương phủ rất rộng rãi thoải mái, có đệm lót mềm mại, còn có cả trà nóng cùng với điểm tâm.

Vừa lên xe ngựa một cái, Khương Ngọc lại nắm lấy tay Ôn Hồi, hắn liếc mắt đưa tình nhìn nàng, nhìn đến mức Ôn Hồi cảm thấy không được tự nhiên.

Ôn Hồi nhịn không được thấp giọng hỏi hắn, "Sao điện hạ cứ nhìn ta mãi như thế?"

Nàng tự nhận mình không phải là tuyệt thế đại mỹ nhân nhi, nhan sắc so với vị Quý cô nương mà Khương Ngọc ái mộ kia chỉ kém chứ không hơn, nhưng mà hắn lại luôn thích nắm tay nàng, nhìn nàng, khiến cho Ôn Hồi có một loại ảo giác.

Khương Ngọc... Hắn thích nàng sao?

"Đương nhiên là bởi vì A Hồi trông rất xinh đẹp, phu quân sợ nàng bị người ta cướp đi mất, thế nên mới phải nhìn chằm chằm, nắm thật chặt."

Khương Ngọc không đứng đắn mà cười ha ha, hắn cầm lấy tay Ôn Hồi đặt ở bên môi của chính mình hôn một cái, "A Hồi có thích phu quân không?"

"..."

Đương nhiên là thích.

Ôn Hồi đối với Khương Ngọc có thể nói là nhất kiến chung tình.

Hai năm trước, mẫu thân nói cho nàng biết nàng có hôn ước với Yến vương.

Có một lần nàng đi theo phụ thân vào thành bán thuốc, bỗng nhiên xuất hiện một kẻ ăn chơi trác táng phóng ngựa chạy như điên ở trên đường, Ôn Hồi không tránh kịp, suýt chút nữa bỏ mạng dưới vó ngựa.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, có một mũi tên từ đâu bay tới, bắn xuyên qua cổ con ngựa, làm con ngựa kia kêu lên một tiếng, ngã ầm xuống mặt đất.

Ôn Hồi khϊếp đảm quay đầu nhìn về hướng mũi tên vừa bay tới, vừa nhìn thấy người bắn tên liền không rời mắt ra được.

Mũi tên kia được bắn ra từ tầng hai tửu lầu đối diện, người bắn tên là một thiếu niên công tử trẻ tuổi mặc cẩm phục màu đỏ tía, khuôn mặt tuấn mĩ, nét mặt ngả ngớn bất cần đời.

Về sau Ôn Hồi mới biết được người đó chính là vị hôn phu của mình, bào đệ của đương kim hoàng thượng, Yến thân vương điện hạ, Khương Ngọc.

Chỉ sợ là hắn đã sớm quên đi việc này rồi.

"Hử?”

Khương Ngọc không nghe thấy nàng đáp lại, bất mãn xoa bóp tay nàng, "A Hồi có thích phu quân không?"

Nào có ai lại đi hỏi một câu tế nhị như vậy cơ chứ?

Nếu nàng trả lời là thích, vậy thì chẳng phải là không biết xấu hổ sao?

"Không nói? Không nói thì phu quân sẽ hôn nàng."

Khương Ngọc làm ra vẻ muốn hôn nàng khiến cho Ôn Hồi hoảng hốt gật đầu lia lịa, "Thích! Thích! A Hồi thích phu quân!"

"Thật là ngoan."

Khương Ngọc vui vẻ đặt một nụ hôn lên đôi môi anh đào của nàng, "Phu quân khen thưởng."

"..."