Chương 14

Nhìn ba người này đùa giỡn, Hà Cẩn tay chống cằm, môi nở nụ cười, thấy buồn rầu trong lòng tiêu tán đi không ít.

Đêm dài, Ỷ Thúy thần sắc khẩn trương canh giữ ở cửa hậu viện. Gió đêm luồn vào người, cô gái trốn phía sau cây vừa liên tục chà xát tay, vừa dậm chân để xua đi cái lạnh.

Bỗng nhiên, hậu viện Hà phủ truyền ra bên ngoài một tiếng mèo kêu, Ỷ Thúy suy nghĩ một lát, đưa tay lên miệng giống như bắt chước tiếng gọi.

Tiếng kêu ngoài viện lại xuất hiện, liên tục ba tiếng, ngắn ngủi có ngừng nghỉ.

Ỷ Thúy vuốt tóc mai bị gió lạnh thổi loạn xạ, chạy chậm ra mở cửa viện.

Cửa gỗ trong buổi tối tĩnh lặng phát ra tiếng két chói tai. Ỷ Thúy còn chưa thấy rõ người đến đã bị người đó ôm chặt vào ngực.

Chàng trai áo đen, da mặt trắng nõn, môi màu đỏ son, ngón tay hắn mơn trớn trên gương mặt có vết sẹo màu nâu nhạt của Ỷ Thúy, trong mắt tràn đầy đau lòng "Để nàng chịu khổ rồi."

Ỷ Thúy bắt lấy tay của người nọ hạ xuống, quay đầu đi chỗ khác "Phu nhân vẫn chờ đấy."

Tuy nói xong lời từ chối nhưng nét mặt lại không giống thế. Lòng Ỷ Thúy muốn rời đi khỏi người đàn ông kia nhưng hắn không cho phép. Hai người xô đẩy vuốt ve lẫn nhau trong chốc lát rồi lại khôi phục sắc mặt bình thường. Đưa chàng trai nọ đến viện nhỏ của Từ thị, trong lòng Ỷ Thúy đắng chát, quay đầu đi ra.

Cửa phòng làm bằng gỗ lim bị đẩy ra, Từ thị đang nằm ngủ trên giường, nhìn thấy bóng dáng mà mình ngày nhớ đêm mong xuất hiện, bà ta lập tức trở người đứng dậy nghênh đón.

Hai cánh tay áo thả lỏng của Từ thị ôm lấy cổ chàng trai, kiễng mũi chân hôn lên. Chàng trai thuần thục đáp lại bà ta, tay hắn ôm lấy thân thể bà ta. Từ thị vẫn là dáng vẻ kiều diễm thướt tha như ngày nào, bà ta cởi đồ đen của chàng trai, chẳng mấy chốc hai người đã động tình.

Nam đẩy nữ đưa, cửa phòng sau lưng được đóng lại.

Ỷ Thúy còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng sau lưng, nàng ta không tự chủ dừng bước chân lại, chỉ cảm thấy máu nóng bốc lên, trong miệng chợt đầy mùi tanh.

Ánh nến lóe lên trong nội viện của Hà Cẩn, gió đêm theo chân Diệu Châu từ ngoài phòng tiến vào. Trong phòng, ánh nến chập chờn trên vách tường, chưa đầy một lát đã liền tắt.

Tuyền Ngư đóng cửa lại, dẫn Diệu Châu vào trong phòng, Trúc Đinh đang cùng Hà Cẩn làm nữ công, lâu lâu lại nói vài lời trêu ghẹo.

"Tiểu thư, Diệu Châu đã trở về ạ." Diệu Châu cười, đôi mắt to tròn nhìn Hà Cẩn, trong mắt là vẻ vui mừng. Hà Cẩn cũng không nhìn, chỉ cong khóe môi lên, cười hỏi: "Công việc đều làm tốt rồi hả?"

Hà Cẩn có một cô cô, tên là Hà Hiểu Dung, dung mạo mỹ lệ, đáng tiếc lại là người ngốc. Hà Yến Lê sợ miệng lưỡi người đời nên đưa thứ muội muội điên ngốc này tiến phủ, giam vào hậu viện. Ăn uống đều do ông ta cung cấp cho, đến bây giờ đã gần hai mươi năm. Kiếp trước Hà Cẩn từng nhìn thấy vị cô cô này, cô cô mắc chứng thần kinh này lại chăm lo cho Hà Cẩn hơn những tỷ muội trong phủ kia, thậm chí có khi còn tiết kiệm thức ăn để chọc cho Hà Cẩn vui vẻ.

Bên ngoại tổ gặp rủi ro, sau khi Hà Cẩn trở lại Hà phủ lại không được Hà Yến Lê yêu thích, bị cấm chân trong nội viện. Ở Hà phủ, riêng chỉ có vị cô cô bị điên này là nhiệt tình đến thăm nàng. Hà Cẩn nhớ rõ người cô cô tốt bụng này, trở lại phủ liền sai mấy người Diệu Châu thường xuyên đem chút thức ăn qua. Trời dần trở lạnh, chăn đệm dày và lò sưởi càng không thể thiếu.

Diệu Châu lúc nào cũng cười, cái miệng mỏng nhỏ nhắn chưa từng khép lại, nghe Hà Cẩn hỏi như vậy, Diệu Châu tự nhiên lại cười nói: "Tiểu thư, đều chuẩn bị tốt rồi. Tiếp theo, qua nửa chén trà là ngài có thể đi rồi."

Vừa tránh đi tai mắt An thị bố trí trong phủ, tạo cơ hội cho Hà Cẩn đi gặp cô cô đúng là không dễ. Nếu để An thị biết, ngoài ý muốn lại sinh ra lời ong tiếng ve.

Kiếp trước Phủ Tướng Quốc từ hôn, Kỷ Hi Hòa lấy Hà Uyển, An thị lại tốn không ít công sức ở sau lưng.

Mệnh khắc chồng từ nhỏ, không có phúc sinh con, các loại lời nói bẩn thỉu đó Hà Cẩn đều nghe không ít. Chậu nước bẩn này nàng bị giội cũng không ít lần, cũng bởi vì lời đồn này mà tiếng nói của dân chúng không những không chỉ trích Kỷ Hi Hòa, ngượi lại còn bắt đầu thương cảm thay chàng. Sau đó, Kỷ Hi Hòa cưới thê tử Hà Uyển, chuyện đã không thể cứu vãn, ngược lại Đỗ Mặc Như cưới thê tử Hà Cẩn có thanh danh ô bẩn nhận lấy không ít trào phúng và chỉ trích.

An thị ở sau lưng có bản lĩnh ngáng chân, Hà Cẩn đã được chứng kiến một lần, lần này nàng sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.

Hà Cẩn thưởng cho Diệu Châu chút bánh ngọt rồi liền để cho nàng ấy nghỉ ngơi. Sau một lát, Hà Cẩn mang Tuyền Ngư ra viện nhỏ.