Chương 16

Nghĩ xong, Từ thị cũng đã hết phiền muộn, chỉ để ý trầm luân trên giường.

Sáng sớm hôm sau, An thị liền đưa bà tử đến tiểu viện của Hà Cẩn. Lựa chọn nha hoàn, việc này Hà Cẩn không thể xem nhẹ được, Hà Cẩn sai Trúc Đinh mời Hứa ma ma đến để giao cho việc này, nàng bảo bà ấy xem xét mấy nha hoàn trung thực hoặc lanh lợi liền thôi, không thể chấp nhận những nha hoàn có tâm tư bất chính này, càng không được giữ lại tai mắt của An thị.

Thấy Hứa ma ma vào viện, Hà Cẩn liền bày ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng đứng dậy nghênh đón, nha hoàn trong sân do bà tử mang đến nhìn nhau, thầm nghĩ là người nào tốt số lại được tiểu thư Hà phủ tự mình chào đón.

Bà tử chính xác là nhìn thấy ánh mắt đó, khi thấy cảnh Hà Cẩn đứng dậy, bà cũng xấu hổ lo lắng không biết nên nghênh tiếp như thế nào.

Hứa ma ma nhìn Hà Cẩn giao cho mình chuyện lớn thế này, trong lòng ấm áp, thực sự không khỏi thẹn đỏ mặt: "Tiểu thư chớ để lão nô trục lợi, lão nô thực sự không đảm đương nổi việc này."

"Nói gì vậy, Hứa ma ma đừng khách sáo, nhanh, mời ngồi." Hà Cẩn cầm chặt tay Hứa ma ma, mời bà lên vị trí cao nhất.

Nguyên nhân là kiếp trước, Hứa ma ma là người ra mặt không cho An thị mượn cơ hội đuổi nàng ra khỏi cửa phủ, trước mắt Hà Cẩn muốn để cho mọi người biết rằng Hứa ma ma có chỗ dựa là phủ Quốc Công, nàng cũng muốn nhìn xem ai còn dám vụиɠ ŧяộʍ sai khiến bà.

Trong lòng Hứa ma ma đương nhiên sáng tỏ được ý đồ của Hà Cẩn, bà âm thầm thở dài, một mặt đáng thương cho Hà Cẩn tuổi tác còn nhỏ như vậy mà đã biết lo xa, một mặt lo lắng thay mình. Hứa ma ma rũ mi mắt xuống ổn định tâm trạng rồi cũng không chối từ, Thừa Tạ liền bắt tay vào làm việc, chọn nha hoàn đến cho Hà Cẩn chọn.

Hứa ma ma tài giỏi, có Hứa ma ma ở đây Hà Cẩn tất nhiên không cần lo lắng.

Trước sau tổng cộng chọn năm nha hoàn, Hà Cẩn ban đầu chỉ tính toán chọn ba người thôi, nhưng Hà Yến Lê coi trọng mặt mũi. Phủ Quốc công cho Hà Cẩn ba nha hoàn, Hà Yến Lê nhất định sẽ phải cho nhiều thêm hai người, vốn là vì bà tử đã đến lại cho đuổi trở về, Hà Cẩn liền chọn lấy hai nha hoàn trung thực. Trên mặt bà tử cười tươi như hoa, lúc gần ra về liền nói ít lời may mắn cho Hà Cẩn nghe, Hà Cẩn nghe xong trên mặt cười cười, trong lòng thầm nghĩ kiếp trước mình lại không hi vọng xa vời nhận được đãi ngộ bậc này

Hà Cẩn kéo Hứa ma ma nói chút lời ấm lòng rồi sau đó tự mình đưa tiễn Hứa ma ma đến trước cửa viện, lại sai bảo nha hoàn phải đưa bà trở về rồi mới được nghỉ ngơi.

Nước trà còn chưa bê tới cửa, Tuyền Ngư ra ngoài đã trở về rồi.

Hà Cẩn trừ lúc hồi phủ bên ngoại tổ có một vị muội muội, trong phủ còn có một muội muội, một huynh trưởng, muội muội Hà Đình là Tứ phu nhân sinh ra, trời sinh lạnh nhạt, không giỏi ăn nói. Lục thị lúc đó đối xử với nàng ấy cũng coi như ân cần, sau đó An thị phù chính (từ thϊếp lên làm chính thất) lại không quan tâm nàng ấy. Kiếp trước Hà Cẩn rất ít gặp muội muội này, nhưng khi nghe qua một số tin đồi thổi, biết nàng ấy khổ cực thường bị người khác làm nhục, thật sự là vô năng. Hôm nay Hà Cẩn muốn giúp nàng ấy một tay lại nhiều lần bị từ chối.

"Tiểu thư, Tứ tiểu thư lại trả đồ tặng về rồi." Tuyền Ngư bất đắc dĩ nhận tội, nàng ấy đưa đồ đến cho Hà Hiểu Dung hai phần theo lời Hà Cẩn, đưa cho Tứ tiểu thư một phần, nhưng Tứ tiểu thư lại không nhận tình cảm này.

"Ôi chao." Hà Cẩn cảm thán, nàng để chén sứ trong tay xuống nhìn cháo lặng lờ trong chén, lòng giật mình khẽ động "Đưa trà mới ở bên ngoại tổ cho Tứ tiểu thư đi, chỉ cần nói Cẩn Chi xin nhờ muội muội xem xét."

Hà Đình ưa thích trà, Hà Cẩn có từng nghe nói, thứ kia chắc sẽ hợp ý nàng ấy, như là Hà Đình biết thành tâm của nàng liền không từ chối nữa.

Tuyền Ngư có hơi do dự, trà Phủ Quốc công tặng tiểu thư đều là thượng phẩm, nói cao hơn là Hoàng Thượng ban thưởng, tặng thượng phẩm này cho người không hiểu nhân tình như Tứ tiểu thư, Tuyền Ngư không khỏi cảm thấy không đáng thay cho Hà Cẩn. Nhưng nghĩ lại, Tuyền Ngư biết tiểu thư đều có suy tính liền thu lại tâm trạng rồi đáp lời.

Tuyền Ngư vừa lui ra, Trúc Đinh tiễn Hứa ma ma đã trở về, mồ hôi chảy ròng ròng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy, còn chưa kịp lau đi thì đã tiến đến chỗ Hà Cẩn.

Trúc Đinh được Hà Cẩn yên lặng đồng ý, tiến đến bên tai nàng ấy, Hà Cẩn chỉ nghe nàng ấy nói khẽ: "Tiểu thư, công tử hồi phủ rồi."

Công tử Hà Tiêu chính xác là vợ cả Yến Lê sinh ra, lẽ ra nên được xưng tụng một tiếng Đại công tử, lại bở vì thân phận của mẫu thân thôn phụ hèn mọn, một mực không có được tâm ý của Hà Yến Lê, cũng bởi vì cớ này mà một tiếng Đại công tử cứ thế mà gọi trở thành "Công tử"