Chương 17

Hà Tiêu là đứa con có hiếu, trời sinh lại yếu đuối nhút nhát, vợ cả Hà Yến Lê ở trong thôn cho hắn chấp nhận một cuộc hôn nhân trẻ thơ, đối tượng là khuê nữ của một thương nhân tên là Vương Quế. Hà Tiêu nghe theo nguyện vọng của mẫu thân cưới Vương Quế nhưng lại gặp Hà Yến Lê phản đối, Hà Tiêu thường xuyên yếu đuối lại tỏ thái độ khác thường, kiên cường một lần, tiền trảm hậu tấu cưới Vương Quế. Việc này dẫn đến Hà Yến Lê thẹn quá hóa giận, suýt chút nữa đem Hà Tiêu xử lý một lượt, nếu không phải mẫu thân ra ngăn cản, Hà Tiêu cũng không thể một chân cà thọt mà kết thúc được chuyện này.

Hà Yến Lê gay gắt hiểm đọc nhưng Hà Tiêu lại là loại mềm lòng, về sau Hà Yến Lê đem hắn loại bỏ, hắn mỗi tháng đều mang theo quà tặng hồi phủ vấn an một lần. Thoạt đầu, Hà Yến Lê quyết tâm muốn cùng hắn đánh gãy quan hệ, miễn cho bị người đời chế nhạo nhưng thê tử Hà Tiêu là Vương Quế là người tháo vát, tuy ăn nói thô tục nhưng tiền từ lợi nhuận buôn bán lại không ít, Hà Tiêu mỗi tháng hồi phủ hiếu kính Hà Yến Lê tiền bạc cũng không tính thiếu, Hà Yến Lê mặc dù không chào đón hắn nhưng lại thật sự cho hắn vào phủ nhận bạc.

Ngày hôm nay đã là thời gian Hà Tiêu cùng Vương Quế hồi phủ.

"Ai da, Uyển nhi muội muội một thân xiêm y thật là xinh đẹp, chị dâu ở đây có một cây trâm hơi, muội muội cài lên khẳng định là đẹp mắt!"

Hà Cẩn chưa tiến vài đại sảnh đã nghe thấy tiếng nói của Vương Quế. Vương Quế cử chỉ thô tục, nàng có ý nịnh nọt, ai cũng thấy rõ ràng. Hà Cẩn khi còn bé đã từng ghét bỏ vị đại tẩu ít học thức, dáng vẻ thô bỉ này. Lục thị bởi vậy từng răn dạy Hà Cẩn, phạt và giáo huấn nàng vài lần. Về sau Hà Cẩn đối đãi với Vương Quế tuy bên ngoài là lễ phép nhưng trong lòng không phục, vậy mà trải qua một đời, Hà Cẩn cũng giật mình hiểu ra dụng ý của mẫu thân.

Vương Quế lấy trâm hoa màu sắc rực rỡ trên đầu xuống hướng về phía Hà Uyển mà nhét vào tay nàng. Mặt Hà Uyển có chút hàn khí, tay cứng tại đó căn bản không có ý tiếp nhận. Hà Tiêu sắc mặt khó chịu nổi, thật sự không khuyên nổi Vương Quế, An thị trên mặt cũng không nhịn được nữa, đang định mở miệng ngăn cản, Hà Cẩn liền từ bên ngoài tiến vào.

"Nhị di nương" Hà Cẩn hành lễ rồi sau đó theo như thân phận gọi mọi người trong phòng "Đại ca, đại tẩu, còn có Uyển nhi muội muội"

Hà Tiêu nhìn thấy Hà Cẩn, nhiệt tình bước đến nở nụ cười, dù chưa nói gì, Hà Cẩn cũng cảm nhận được trong mắt huynh trưởng có ý ân cần.

Vương Quế tức thì bước nhanh nghênh đón "Cẩn nhi muội muội đã lâu không gặp, thế nhưng không nhớ tới đại tẩu rồi!"

Hà Cẩn biết Vương Quế vừa rồi chỉ là buột miệng nói, chưa nói tới ý là thật hay giả, thật sự tiếp lời, ngửa đầu cười nói tạ lỗi.

Vương Quế có chút kinh hãi, ngày thường thấy Đại tiểu thư này đối đãi với chính mình cũng coi là qua loa. Người khác nhìn không ra nhưng Vương Quế lại thông suốt, ngày hôm nay tiếng tạ lỗi này Hà Cẩn nói ngược lại có vài phần chân thành.

Vương Quế sững sờ, chợt cười, đem đến vật phẩm đã chia ra cho Hà Cẩn. Trước đó vài ngày nàng chợt nghe tin Đại tiểu thư này đã hồi phủ, hôm nay tới Hà phủ nàng cũng có chuẩn bị khác.

Vương Quế có con gái nhà thương nhân, tuy là lấy cớ hiếu kính cha mẹ chồng để tới Hà phủ nhưng cũng có tâm tư nịnh bợ quyền quý, nàng cười nhìn Hà Cẩn đều có chút nịnh nọt.

Trước kia Hà Cẩn sẽ vông cùng chán ghét mà vứt bỏ Vương Quế bày ra sắc mặt chợ búa, nhưng hiện tại nhìn thấy đây cũng không phải lựa chọn cao minh, liền thay đổi cùng Vương Quế nói chuyện vài câu.

Hà Uyển thấy Vương Quế rốt cuộc tìm được người, lại không còn phiền nhiễu mình liền vội vàng lén liếc nhìn An thị, ra hiệu cho An thị.

An thị hiểu ý, âm thầm giơ ngón tay lên, ma ma hầu hạ bên cạnh nàng liền bất động thanh sắc mà ra hỏi phòng.

Một lúc sau, một tỳ nữ áo trắng chạy vào phòng, nói là lão gia bảo Nhị di nương cùng Nhị tiểu thư đến thư phòng một lần.

Hà Cẩn đem thủ mưu mẹo đến tinh tường của bọn người An thị, thật sự không vạch trần, vẻn vẹn hé miệng cười cười.

Vương Quế không phải lần đầu đến Hà phủ, nào không rõ lý lẽ, nàng đành phải giải bộ như không biết gì, trong lòng âm thầm tức giận.

Cả phòng, chỉ có Hà Tiêu là thành thật, thực sự cho rằng Hà Yến Lê sai người đến gọi mẹ con An thị đi qua.

" Di nương, phụ thân vẫn là giận ta sao?" Hà Tiêu bộ dạng bi thương, trong lòng của hắn kính trọng phụ thân Hà Yến Lê này, thật tình không biết vì sao Hà Yến Lê lại vứt bỏ đứa con như hắn.

Hà Uyển có tiếng là tốt bụng không phải tự nhiên mà có được, nhìn thấy Hà Tiêu bộ mặt tràn đầy đau buồn, nàng kịp thời trấn an: "Huynh trưởng một lòng có hiếu, tỷ muội bọn muội đều trong mắt đều nhìn thấy, rồi cũng có một ngày phụ thân có thể thông cảm cho tâm ý của huynh trưởng, mà ở chỗ phụ thân, Uyển nhi sẽ giúp huynh trưởng nói tốt hơn một chút, ca ca đừng buồn. Ca ca, đại tẩu hôm nay hồi phủ, Uyển nhi lẽ ra nên đi cùng, Uyển nhi thật sự thẹn ở trong lòng, mong là ca ca cùng đại tẩu chớ trách cứ."