Chương 20

Nghe Hà Cẩn nói khoa trương như vậy, Trúc Đinh và Tuyền Ngư cũng không khỏi che miệng cười.

Lại lấy thêm chút chuyện trêu ghẹo mà nói một chút, đêm đã khuya. Ngày mai ở bên trong vẫn còn chuyện quấy nhiễu tìm tới tận cửa, Hà Cẩn liền cho tắt đèn, thϊếp đi.

Sáng hôm sau, Hà Uyển sai nha hoàn đến mời. Hà Cẩn chọn lấy y phục màu lam rồi dẫn Diệu Châu đi theo.

Nha hoàn dìu Hà Cẩn lên xe ngựa, vén rèm xe, sau đó một hồng một lam, hai người cùng ngồi trong xe.

Hà Uyển chọn váy dài màu hồng phấn, Hà Yên bên cạnh nàng ta cùng giống như Hà Cẩn một thân màu lam. Xiêm y cùng kiểu dáng hoa văn đều giống y như của Hà Cẩn, nếu không nhìn kĩ có thể phân biệt ta hay ngươi.

Hà Yên gặp Hà Cẩn lên xe liền cuống quýt né tránh, nhìn thấy y phục mình cùng Hà Cẩn giống nhau, trong lòng càng kinh hoảng hơn.

Không đợi Hà Cẩn lên tiếng, Hà Uyển đã mở lời giải thích thay Hà Yên: "Tỷ tỷ, không nên trách tội Yên nhi muội muội. Xiêm y này của Yên nhi muội muội là Uyển nhi cho đấy, nếu tỷ tỷ muốn trách thì cứ trách muội là được."

Hà Uyển bộ dạng ngay thẳng, lời nói thành khẩn mà rõ ràng, Hà Yên nhìn nàng ta vì mình mà cầu xin, đôi mắt mong chờ nhìn về phía Hà Uyển mà trốn tránh, hai người ngẫu nhiên cùng diễn một cảnh tỷ muội tình thâm.

Hà Cẩn trong nội tâm khẽ cười, nếu chính mình không nói gì mà ngược lại là xin lỗi thì đúng là bị gắn trên người tiếng xấu rồi.

"Cởi!" Hà Cẩn lớn tiếng quát, nàng trừng mắt với Hà Yên, lại nhìn về phía Hà Uyển, ngữ khí ủy khuất nói: " Uyển nhi muội muội, muội với nàng ta đổi! Muội với nàng ta đổi đi! Ta không thể cùng nàng ta mặc một bộ y phục giống nhau!"

Như là đã khóc đến quỷ rống thần sầu, Hà Cẩn cũng không ngại tại đây giả bộ tỷ tỷ bị nuông chiều quá mức. Nàng cũng không cho rằng bộ y phục này, Hà Yên chủ động đi cầu xin Hà Uyển mới có được, thiên hạ không xảo không thành sách, chữ "Xảo" này cũng là do một số người tinh tế khéo léo viết ra (?!?!?!). hà Cẩn nhìn ra, Hà Yên không có dũng khí một lần nữa khıêυ khí©h nàng.

Hà Cẩn bất động thanh sắc mà quan sát Hà Uyển, âm thầm dò xét nàng ta. Từ lúc trùng sinh đến nay, Hà Cẩn càng cảm thấy mình đã quá xem nhẹ muội muội tài mạo song toàn này.

Thấy Hà Cẩn nói mình phải thay lại y phục, Hà Uyển nhăn mày, nhưng rồi cũng bày ra bộ dạng muội muội tốt, gật đầu đáp ứng.

"Chỉ cần tỷ tỷ không giận nữa, muội muội thay xiêm y này cũng không vấn đề gì."

Hà Uyển đã đáp ứng, Hà Yên bận rộn chải đầu giây lát. Trong chốc lát, hai người thay đổi y phục, sau đó về phủ mặc chỉnh tề, lúc này xe mới chuyển bánh, xuất phát.

Trên xe ngựa, trong lòng Hà Cẩn thầm nghĩ, so với bộ y phục váy dài màu hồng phấn thì y phục màu lam này không làm nổi bật khí chất dịu dàng thanh tao của Hà Uyển. Mà Hà Uyển hoàn toàn có thể hồi phủ đổi lại xiêm y, nhưng nàng ta không làm thế mà chỉ nghe theo lời mình lúc trước, đem y phục đổi cho Hà Yên. Nếu nói là không cố ý làm thế thì cũng không sao. Chứ nếu ngày mai trong Hà phủ có lời ra tiếng vào chuyện Đại tiểu thư ức hϊếp tỷ muội của mình, Hà Cẩn sẽ không bỏ qua.

Xe ngựa dần dần đi đến, Nguyệt lâu dần hiện ra trước mắt. Hà Cẩn tạm thời bỏ qua suy nghĩ không hay. Đợi xe ngựa dừng lại, liền vịn tay Diệu Châu xuống xe.

Nguyệt lâu là thư viện của đế kinh, học sinh thường đến đây học. Mỗi lần gặp mặt đầu tháng đều tổ chức thi đấu thơ ca một lần. Học sinh ở đây mài mực đề thơ. Cuối cùng do các thầy đồ chọn ra tác phẩm xuất sắc nhất treo lên gác cao.

Hà Cẩn đi vào, ngẩng đầu liền nhìn thấyhai bức họa đề thơ treo lên gác cao. Một bức vẽ Phi Hoa, đề tên Hà Uyển; một bức vẽ Đông Mai, đề tên Đỗ Mặc Như.

Nhìn qua bức Đông Mai đồ, Hà Cẩn chưa phát hiện mình đã nở nụ cười. Trước kia ẩn cư nơi sơn dã, Đỗ Mặc Như đã từng vẽ một bức sơn thủy đồ: suối nước trong róc rách, bên dòng suối là một cây mai, bên trên nhánh mai tuyết phủ một lớp dày, lác đác vài nụ hoa mới chớm nở, dưới cây là một nữ tử áo vải, nữ tử vấn tóc mai, nhìn phong cảnh bên kia bờ xa xa. Đó là Đỗ Mặc Như vì Hà Cẩn mà vẽ.

Hà Cẩn biết Đỗ Mặc Như nghe theo nguyện vọng của Đỗ lão gia, muốn được báo đáp ân nghĩa của ngoại tổ đối với Đỗ gia mới cưới mình, cho nên chưa bao giờ hy vọng xa vời Đỗ Mặc Như có thể coi mình là con dâu Đỗ gia, có thể coi mình là thê tử. Mà đối với Hà Cẩn mà nói, Đỗ Mặc Như so với phu quân thì càng giống ân nhân hơn. Hà Cẩn nhìn ra, nàng cùng Đỗ Mặc Như tình nghĩa vĩnh viễn không cách nào vượt qua ranh giới không biết tên kia, trở thành phu thê chân chính.