Chương 21

Nhất là sau khi biết được nguyên nhân Đỗ Mặc Như bỗng nhiên bị lao, những suy nghĩ của nữ nhi đối với Hà Cẩn mà nói, càng tiêu tan. Nhưng duy nhất lần nhận bức Đông Mai đồ từ Đỗ Mặc Như, Hà Cẩn lại có chút tự cho là không nên vượt qua tâm tư không nên có đó.

Sau khi cùng Hà Uyển xuất hiện, đem theo trong lầu không ít phản ứng, Hà Cẩn rũ mắt, lặng lẽ thu liễm những suy nghĩ trong lòng. Sau đó yên tĩnh đứng một bên nhìn Hà Uyển ứng phó tự nhiên với các vị công tử tiểu thư đến chào hỏi.

Hà Yên đi sau lưng Hà Uyển hiển nhiên cũng bị bỏ quên. Nàng ta bị mọi người gạt ra, khó khăn lui về sau, lúc chưa phát hiện đã đυ.ng vào một người. Hà Yên quay đầu, thấy mình đυ.ng vào một tiểu cô nương khuôn mặt thanh tú.

Tiểu cô nương tính tình nhút nhát, Hà Yên ngang ngạnh trong thư viện cũng không ít lần khi dễ các nàng tìm sảng khoái. thân phận con vợ thú tương đối thấp, không khéo tiểu cô nương này đã từng bị Hà Yên làm nhục, nhìn thấy Hà Yên quay đầu nhìn mình, nàng không ngừng run lên, trong lòng sợ hãi.

Tiểu cô nương thần sắc sợ hãi rụt rè, Hà Yên còn chưa quan tâm nàng ấy như thế nào, nàng ấy đã tự mình ngã xuống đất.

Hà Yên nhìn cô nương ngay thơ trong sáng trên mặt đất, nhìn Hà Cẩn cách đó không xa. Mọi người đều vây quanh Hà Uyển, không nhìn thấy sự việc này, riêng Hà Cẩn đứng một bên nhưng lại thấy rõ ràng.

Hà Cẩn nhìn Hà Yên như cẩn thận từng li từng tí mà nhìn mình, đối với tiểu thư đang ngồi trên đất kia lại chẳng quan tâm, trong nội tâm có chút bất đắc dĩ.

Ngã dưới đất là một cô nương khuôn mặt xinh xắn, Hà Cẩn có chút quen mắt, nàng vừa định có ý định bước chân đến đỡ tiểu cô nương đứng dậy, đã có người làm trước một bước.

"A Huyên?" Đỗ Mặc Như nhíu mày nâng Kỷ Tử Huyên, đáy mắt chưa đầy ân cần thể hiện trong lời nói.

Sớm chiều ở chung nhiều năm, âm thanh quen thuộc này, Hà Cẩn thế nào lại nghe không ra? Nhìn người trước mắt, Hà Cẩn trong lòng vui mừng. Nhưng nhìn thấy nam tử ân cần với người không phải là mình, nàng cảm thấy sững sờ, lòng run rẩy, ngực có chút quặn đau.

Kỷ Tử Huyên được Đỗ Mặc Như ân cần nâng dậy, cũng thuận thế trốn ở phía sau hắn. Tiểu cô nương khóc đỏ mắt, thấp giọng nghẹn ngào.

Đỗ Mặc Như nhẹ giọng an ủi nàng, Kỷ Tử Huyên nắm góc áo hắn liền kéo hắn ra bên ngoài lầu.

Hà Cẩn sững sờ nhìn bóng lưng Đỗ Mặc Như rời khỏi, vươn tay muốn níu kéo hắn, lời nói bên miệng cuối cùng lại hóa thành im lặng.

Thấy người đó cũng không quay lại mà rời đi, trong lòng Hà Cẩn trống rỗng, lòng tràn đầy chờ mong trong phút chốc bị rút sạch. Ngẩng đầu nhìn về phía treo bức Đông Mai đồ, Hà Cẩn chỉ cảm thấy châm chọc chính mình, nàng mỉa mai mình cuối cùng cũng có cái tâm tư không nên có.

Hà Cẩn nghĩ nữ tử được Đỗ Mặc Như gọi là A Huyên chính là giai nhân in dấu trong lòng Đỗ Mặc Như. Năm đó, trước đêm Đỗ Mặc như cưới thê tử Hà Cẩn lại đột nhiên rơi xuống nước mắc bệnh hiểm nghèo, là bởi vì hắn cứu một nữ tử trong hồ có tên "Huyên".

Ở Đỗ phủ, Hà Cẩn không chỉ một lần nghe được những nha hoàn, bà tử nói huyên thuyên Đỗ Mặc Như cùng nữ tử có chữ Huyên có tình ý, đều tại Đại tiểu thư Hà phủ mang danh xấu này chia rẽ đôi uyên ương mệnh khổ. Lần đầu nghe những lời này, Hà Cẩn cũng không để ý lắm, nhưng nghe nhiều rồi lại để trong lòng, ngược lại Đỗ Mặc Như lại giấu kín, Hà Cẩn chưa từng nghe hắn đề cập đến tiểu thư kia dù chỉ một chữ, cũng chưa từng thấy trong phủ bất luận là chuyện gì về nữ tử kia. Hà Cẩn cũng chỉ cho rằng Đỗ Mặc Như có lẽ không muốn cùng mình nhiều lời mà thôi.

Khi đó, mặc dù Hà Cẩn sống ở Đỗ phủ, lại cảm giác mọi người trong Đỗ phủ đều coi mình là khách, mà ngay cả nàng cũng có suy nghĩ này. Một tiếng gọi phu quân thân mật, nàng đều khách khí gọi, cảm giác cô độc chưa từng có trong lòng Hà Cẩn dần khuếch tán. Mãi đến lúc Đỗ lão gia giải thích cho nàng một phen, Hà Cẩn mới dần bởi bỏ khúc mắc.

Nhưng trước mắt, nhìn Đỗ Mặc Như cùng nữ tử kia đi chỉ còn bóng lưng, cảm giác bất lực một lần nữa xông lên trong lòng Hà Cẩn.

Cũng may, Hà Cẩn không phải loại bướng bỉnh. Nàng cúi đầu mỉm cười, tự khích lệ bản thân mình buông xuống.

Hà Cẩn vô ý quay đầu thoáng nhìn, chỉ thấy Hà Yên thế nhưng lại đứng nguyên chỗ cũ, nơm nớp lo sợ nhìn mình, gấp đến đỏ mắt.

Nhìn Hà Cẩn nhìn về phía mình, Hà Yên trong lòng oan ức, lá gan cũng lớn hơn, đến chỗ Hà Cẩn giải thích, sợ nàng lại đem chuyện này quy tội vào mình, về phủ lại đẩu mình xuống hồ lần nữa.

"Muội không có làm, là Kỷ Tử Huyên tự mình té ngã! Sự tình không liên quan gì đến muội! Thật sự muội không có làm!" Hà Yên sốt ruột giải thích.