Chương 22

Ánh mắt Hà Cẩn ngưng tụ, dọa Hà Yên run rẩy "Ngươi nói nàng là Kỷ Tử Huyên?"

Hà Yên nhìn sắc mặt đột nhiên thay đổi của Hà Cẩn, môi run run mà gật đầu một cái.

Trong lòng Hà Cẩn giận quá hóa cười, Kỷ Tử Huyên, hóa ra lại là Kỷ Tử Huyên! Tứ tiểu thư Phủ Tướng quốc, muội muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra với Kỷ Hi Hòa. Hừ! Hà Cẩn ta lại cùng với Phủ Tướng quốc duyện phận thật sâu!

Hà Cẩn cắn răng ngồi xuống, trong lòng rối loạn, phiền muộn không ngừng, Hà Uyển dẫn vài người đến cùng nàng ta chào hỏi, nàng chỉ đáp lại vài câu rồi thôi. Hà Uyển nhìn Hà Cẩn xa cách lại kiêu ngạo, sắc mặt có chút khó coi, An thị một ngày chưa phù chính, Hà Uyển vẫn là thứ nữ ở Hà phủ, nàng ta có tài hoa đến đâu cũng không bằng trưởng nữ được.

Hà Uyển vốn đang cùng Lý tiểu thư nói chuyện, không biết là ai đề xuất muốn gặp trưởng tôn nữ của Phủ Quốc công, nên để cho Hà Cẩn diện kiến. Trong lòng không thoải mái với Hà Cẩn đã nhịn xuống rồi, nhưng nhìn bộ dạng này của Hà Cẩn , trong lòng nàng ta càng thêm phẫn nộ, nhưng trên mặt càng bày ra bộ mặt cam chịu thấp kém.

"Muội muội quấy rầy tỷ tỷ rồi, hi vọng tỷ tỷ không trách, muội muội liền rời đi."

Hà Uyển ngữ khí hèn mọn, trong thư viện nàng ta vốn là tài nữ tài hoa hơn người, học sinh xung quanh chưa từng thấy qua bộ dạng nàng ta như lúc này. Lúc Hà Uyển và Hà Cẩn cùng đi vào, mọi người nhìn hai người ăn mặc tương tự đều cho rằng quan hệ của hai tỷ muội rất tốt, nhưng cẩn thận nhìn ra, lam y trên người Hà Uyển, từ chất liệu đến hoa văn đều kém hơn của Hà Cẩn một bậc.

Học sinh tuổi còn trẻ, kinh nghiệm chưa nhiều, tâm tư thuần lương, trong lòng cũng thay Hà Uyển cảm thấy ủy khuất bất công, ngay lập tức ánh mắt nhìn về phía Hà Cẩn đều thay đổi, chỉ có một số ít trong lòng là rõ ràng, biết được nội tình bên trong lại chỉ đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, không quản ai đúng ai sai.

Sau khi sống lại, Hà Cẩn trở nên mẫn cảm, lúc nãy trong lòng có suy nghĩ nên không để ý, nhưng sau khi khôi phục tâm trạng, nàng lập tức phát giác ngôn ngữ biến hóa của Hà Uyển.

Lục thị tính tình mềm mại, nên đến Hà Cẩn cũng nhu nhược, kiếp trước Hà Cẩn tuy là trưởng nữ, nhưng ăn mặc, chi phí so với mấy vị muội muội cũng không mấy khác biệt. Lục thì rộng lượng nhu thuận làm mọi người trong kinh thành khen ngợi, nhưng bởi vì cái danh nhu thuận này, nàng âm thầm chịu không ít ủy khuất, ngay cả Hà Cẩn cũng cùng nàng chịu khổ. Trong phủ ngoài phủ Hà Cẩn cũng không được yêu mến, không có danh tiếng gì, danh sách tham dự hội hoa xuân hàng năm, nàng cũng nhường cho các muội muội.

Ngày xưa Hà Cẩn vô cùng không muốn bởi vì cái danh dòng chính sinh ra đã có mà phải xa cách với các muội muội. Nhưng chính bởi vì kiếp trước dòng chính không rối loạn quy củ, một mặt người nhìn để cho người khác hạ thấp chính mình, lâm vào hoàn cảnh khó khăn đến chó mèo cũng có thể giẫm lên một cước, đến cuối cùng phải lưu lạc ngược xuôi trong hoàn cảnh thê lương.

Hà Cẩn nhìn Hà Uyển càng cảm thấy muội muội nàng không đơn giản, chỉ mấy lời ngắn ngủi đã châm ngòi làm mọi người cảm thấy đúng là mình đã khắt khe với vị muội muội tốt này.

Hà Uyển thả lỏng, ấm ức trong lòng tiêu tán, chuyên tâm đối phó với các công tử tiểu thư nhìn lẫn nhau.

Hà Cẩn tỉ mỉ nhìn, "Người quen" ở bên trong Nguyệt lâu này thế nhưng lại không ít.

Lúc Lục thị còn sống, Hà Cẩn từng đi học ở thư viện, chỉ có điều khi đó tuổi còn nhỏ, thời gian ở thư viên không lâu. Lục thị mất, Hà Cẩn ở lại Quốc Công phủ, ngoại tổ đặc biệt mời học sĩ của thư viện đã cáo lão hồi hương vào phủ giảng dạy, Hà Cẩn không còn trở lại thư viện.

Đến nay đã qua mấy năm, quan viên dưới chân thiên tử điều động nhiều lần, học sinh ở thư viện cũng đã có nhiều gương mặt mới, thêm nữa Hà Yến Lê những năm gần đây thăng quan, để cho Hà Uyển đổi thư viện, trước mắt đem Nguyệt lâu ở bên trong, lẽ ra Hà Cẩn một cái cũng không quen, nhưng nàng đã không phải là Hà Cẩn trước kia.

Hà Cẩn liếc nhìn hoa y công tử đứng cạnh Hà Uyển, cười lạnh.

Nhìn xem, công tử da thịt mềm mại này không phải con út của phủ An Thượng thư, An Tĩnh Bách sao?

Khuôn mặt này tuy chưa trưởng thành, nhưng Hà Cẩn dứt khoát sẽ không nhận nhầm hắn.

"Ma ốm cưới người xui xẻo, xứng đôi! Xứng đôi!" Tại đại hôn Hà Cẩn ngày hôm đó, nói ra lời này chính người đang đứng an vị trước mặt nàng đây, An Tĩnh Bách.

An Tĩnh Bách tức giận việc Đỗ Mặc Như cưới Hà Cẩn, nhưng nguyên nhân của nộ khí này lại rất tức cười.

An Tĩnh Bách trong lòng ngưỡng mộ Hà Uyển, lúc ấy, Phủ Thừa tướng cố ý từ hôn, muốn giải trừ hôn sự của Kỷ Hi Hòa với Hà Cẩn, Đỗ phủ vì báo ân mới thỉnh chỉ đem hà Cẩn gả vào Đỗ phủ, nhưng An Tĩnh Bách lại nghĩ rằng, nếu không phải Đỗ Mặc Như thỉnh chỉ cưới Hà Cẩn, Hà Cẩn sẽ gả cho Kỷ Hi Hòa, như vậy thì Kỷ Hi Hòa cũng sẽ không đổi ý lấy Hà Uyển.