Chương 26

Đương kim thánh thượng đối xử trọng hậu với Thừa tướng Kỷ Quảng Cư, thân là đại thiếu gia Phủ Thừa tướng, không nói đến những công tử tiểu thư, mà ngay cả đại thần trong triều đều muốn nịnh bở Kỷ Văn Ý, nghĩ đến đấy, Hà Cẩn đích thị là muốn đem khuyên tai ra. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, bên ngoại tổ Hà Cẩn, Lục Vận Chi, cậu là Lục Ngạn bây giờ đều là quyền thân trong triều, Lục Ngạn bây giờ càng ngày càng được trọng dụng, Hà Cẩn không muốn cho, Kỷ Văn Ý cũng không thể làm gì nàng.

Trong lầu, mọi người đều có suy nghĩ, nhừng người này đều là rảnh rỗi duỗi dài cổ, lỗ tai dựng đứng, chỉ còn chờ Hà Cẩn quyết định.

Nhìn Kỷ Văn Ý, ánh mắt Hà Cẩn sắc bén, "Thánh thượng ban cho ngoại tổ bản vẽ đẹp chỉ có một chữ "Quân", ý chỉ tán dương ngoại tổ đức hạnh quân tử, mà ngoại tổ lại đem bản vẽ của thánh thượng cho Cẩn nhi tiến hành làm đôi khuyên tai vòng ngọc đeo bên người, là làm thức tỉnh Cẩn nhi tuy là nữ nhi, nhưng yêu cầu mình cần phải đức hạnh quân tử, trước mắt, Kỷ thiếu gia muốn Hà Cẩn đưa khuyên tai ngọc này bán cho ngươi, nhưng ngươi có thể được Thánh thượng ban thưởng chữ "Quân"? "

Cười lạnh một tiếng, Hà Cẩn vỗ bàn: "Không phẩm không hàm, lại phô trương long trọng, đi bằng kiệu lục tám người khiêng kiều diễm, một đám nô bộc tiền hô hậu ủng đi theo phía sau, bộ dạng đi ra ngoài có thể so sánh với quan nhất phẩm trong triều , đây là quân tử chi đạo? Thân là học sinh của thư viện lại cậy tài khinh người, đối với bạn đồng môn chẳng thèm nhìn tới, đây là quân tử chi đạo? Tiêu xài tiền bạc trong phủ, bức người mua bán, chỉ vì muốn giành được nụ cười giai nhân, đây là quân tử chi đạo?"

Hà Cẩn lời nói kinh người, mọi người đang ngồi ở đây khẽ giật mình, về sau rõ ràng, hoặc có người bất mãn với Kỷ Văn Ý lòng dạ hả hê âm thầm khen ngợi Hà Cẩn, hoặc có học sinh chỉ mang tâm tư xem trò hay trong nội tâm mừng thâm không thôi, hoặc có nữ sinh hâm mộ Kỷ Văn Ý, tức giận mắng Hà Cẩn nói chuyện không đúng trọng điểm.

Kỷ Văn Ý tức thì mặt đen như than, thẹn quá hóa giận, hét lớn: "Hà Cẩn!"

Nữ tử trước mắt cười cười, đối mặt với Kỷ Văn Ý đang nổi cơn thịnh nộ, Hà Cẩn chẳng qua là bình ổn tâm trạng sau đó lại cười châm biếm,

"Quân tử bất vọng động, động tất hữu đạo;

Quân tử bất đồ ngữ, ngữ tất hữu lý;

Quân tử bất cẩu cầu, cầu tất hữu nghĩa;

Quân tử bất hư hành, hành tất hữu chính;

Kỷ thiếu gia, quân tử bốn không này, coi như ta thay thầy giáo thư viện tặng ngươi, đợi ngươi lĩnh hội được bốn không này, vươn lên mà có được một chút đức hạnh quân tử, lại đến tìm ta muốn đôi khuyên tai ngọc này."

Tới Nguyệt lâu, Hà Cẩn cuối cùng cũng không thấy Kỷ Hi Hòa, phái gã sai vặt đi tìm hiểu, mới biết nhị thiếu gia Phủ Thừa tướng trượt chân rơi xuống nước, bệnh liệt giường không thể đi dự hội. Biết được như thế Hà Cẩn cũng không cần ở lâu, liền ngẩng cao đầu rời khỏi Nguyệt lâu.

Lúc Hà Cẩn hồi phủ thì Hà Yến Lê đã nộ khí đằng đằng ở trong đại sảnh chờ nàng, kinh thành cái gì cũng tốt, ngay cả tin tức cũng tự mình truyền vào tai người khác, chân trước là chuyện phát sinh, chân sau đã có người cố ý thêm mắm thêm muối mà truyền vào lỗ tai Hà Yến Lê.

"Qùy xuống!"

Hà Cẩn vừa đứng vững trong phòng đã bị gầm ở trên đầu, Hà Cẩn cắn môi, thân thể run rẩy quỳ xuống.

"Nghiệp chướng! Ai cho ngươi lá gan làm nhục đại thiếu gia Phủ Thừa tướng!"

Vừa mới nghe gã tiểu nô bộ đem sự tình ở trong Nguyệt lâu nói hết một lần, Hà Yến Lê sắc mặt lập tức giận đến trắng bệch, Thừa tướng kia là nhân vật bậc nào, ở đâu ra hắn chỉ một Lễ bộ lang trung lại dám đắc tội với nhân vật lớn như vậy, từ trước tới giờ hắn thấy đại nha đầu này ít nói đối với mình thì đa phần đều ngoan ngoãn vâng lời, ai ngờ hôm nay lại nói ra những lời càn rỡ bậc này, đánh chó còn phải xem chủ nó ở đâu, huống chi là trưởng tử của Thừa tướng, sau này hắn còn mặt mũi nào mà đối mặt với Thừa tướng đây.

Nhìn bộ dạng ủy khuất của Hà Cẩn, Hà Yến Lê trong lòng lửa giận ngút trời, "Sao? Ngươi còn gì để nói không? Ngày hôm nay khi nhục muội muội, xuất khẩu cuồng ngôn làm Kỷ đại thiếu gia tức giận, còn có thể cố tình bày ra vẻ mặt đáng thương với ta, bên ngoài cũng có phải hay không ở trước cửa phủ kêu khóc oan uổng, nói ta không phân biệt được đúng sai quở trách ngươi!"

"Con gái không dám." Hà Cẩn đỏ bừng mắt, cứ thế nghẹn ngào đem nước mắt trở về.

Đối với Hà Yến Lê, Hà Cẩn còn tồn tại một chút mong đợi, đúng là bởi vì phần mong đợi này, lúc này nàng mới có thể đầy bụng ủy khuất với không cam lòng, "Phụ thân, Kỷ Văn Ý đó cố tình làm bẽ mặt con, chẳng lẽ con chỉ có thể mặc hắn khi nhục, giữ im lặng sao?"